Mặc Lâm – VOA
Mạng xã hội vài hôm nay nóng lên với hình ảnh của một tu sĩ đứng chụp hình chung với hơn một chục phụ nữ phía sau là tấm biểu ngữ chức mừng sinh nhật của sư thầy.
Không khó lắm để biết đó là Đại đức Thích Thanh Cường, người trước đây được báo chí chú ý vì thích iPhone, đến nỗi Đại đức chịu khó xếp hàng để được là người thứ nhất sở hữu chiếc iPhone đời mới nhất tại Việt Nam. Từ chiếc iPhone đó Thích Thanh Cường tung lên mạng xã hội những hình ảnh của chính mình mà tấm ảnh mặc đồ trận đứng trước chiếc xe Jeep quân đội đã vang vọng danh tiếng của Đại đức.
Người ta cũng lần ra rằng Đại đức Thích Thanh Cường hiện đang là Ủy viên Nghi lễ Trung ương Giáo hội, Chánh văn phòng Phật giáo tỉnh Hải Dương, Trưởng ban trị sự Phật giáo huyện Tứ Kỳ.
Một tu sĩ khác nổi tiếng còn hơn Thích Thanh Cường đó là Thượng tọa Thích Chân Quang. Trong một bài thuyết pháp được tung lên Youtube trước đây đã nói “Theo lịch sử không chối cãi được, Trung Quốc là anh, Việt Nam là em… mà Lý Thường Kiệt mang quân đánh là hỗn.”
Thượng tọa Thích Chân Quang từng tuyên bố mình là cháu gọi Chủ tịch Hồ Chí Minh bằng bác ruột và thật ngạc nhiên cả hệ thống tuyên giáo cũng như công quyền chưa thấy lên tiếng xác nhận hay phủ nhận về khẳng định này.
Một vị tu sĩ Phật giáo khác, có danh phận lớn trong guồng máy quyền lực là Thượng tọa Thích Thanh Quyết, Đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa XIII, thuộc đoàn đại biểu Quảng Ninh, Ủy viên Uỷ ban Đối ngoại của Quốc hội, Phó chủ tịch Hội đồng Trị Sự Trung ương Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Quyền Trưởng ban Giáo dục Tăng Ni Trung ương cùng các chức vụ khác đang giữ trong GHPG Việt Nam. Ông đã và đang trụ trì 3 ngôi chùa nổi tiếng nhất nhì miền Bắc đó là chùa Yên Tử, chùa Phúc Khánh và chùa Non Nước.
Trong phiên họp quốc hội được truyền hình trực tiếp, Thích Thanh Quyết kiến nghị Việt Nam phải xây dựng quân đội mạnh như quân đội Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên. Phát biểu này bị dư luận lên án gay gắt vì đã là một tu sĩ Phật giáo thì yếu tố từ bi phải đặt lên hàng đầu vì vậy đề nghị phát triển guồng máy chiến tranh làm cho Đạo Phật vốn tích đức, từ bi nay trở thành bạo lực, giết người không khác với hồi giáo cực đoan là mấy.
Cả ba vị tu sĩ vừa nêu đều có liên quan mật thiết tới guồng máy nhà nước, vì vậy người dân nhìn họ dưới nhãn quan là tu sĩ quốc doanh cũng là điều bình thường.
Nhưng câu hỏi đặt ra tại sao nhà nước lại dung túng cho những con sâu trong một tôn giáo lớn nhất nước, ban cho họ chiếc áo đảng viên, mà hành động, lời nói đi ngược lại với những gì đẹp đẽ nhất mà đạo Phật giảng dạy cho chúng sinh, phải chăng đây là cách hạ bệ Phật giáo bằng cách dung tục hóa tu sĩ để từ đó Phật tử bị định hướng có những cái nhìn sai trái về đạo của mình đang phụng sự hay thờ kính?
Không những dung tục hóa, đảng hóa tu sĩ, nhà nước còn có chính sách kinh doanh hóa đạo Phật qua chiêu bài du lịch tâm linh bằng cách cho phép, khuyến khích đầu tư vào việc xây chùa thật lớn thật hoành tráng. Trong khuôn viên những ngôi chùa này là chốn ăn chơi trá hình, những nhà nghỉ, sòng bài công khai thu hút khách du lịch và hệ quả mà nó mang tới đang được báo chí mổ xẻ, phản biện gay gắt.
Trong 10 năm trở lại đây hàng loạt các ngôi chùa to lớn được hình thành, như chùa Bái Đính ở Ninh Bình, khu Đại Nam quốc tự ở Bình Dương, chùa Ba Vàng thuộc TP Uông Bí, tỉnh Quảng Ninh hay mới đây nhất là ngôi chùa được cho là vĩ đại nhất thế giới: Chùa Tam Chúc, Ba Sao, Hà Nam.
Ngôi chùa Bái Đính là một trong các chùa được cho là hoành tráng nhất nước đang thu hút khách du lịch với con số đáng nể. … với số vốn đầu tư lên tới hơn 1.000 tỷ đồng do đại gia Nguyễn Xuân Trường bỏ tiền ra xây dựng. Ông Trường là tổng giám đốc Doanh nghiệp Xuân Trường, chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Cổ phần Du lịch Hoa Lư, Giám đốc Khách sạn Hoa Lư. Thu nhập từ khách du lịch đến Bái Đính hàng ngày được cho là không dưới hai tỷ từ thu phí cho tới những hòm công đức mà báo chí phanh phui.
Chùa Tam Chúc ở Kim Bảng, Hà Nam rộng 5.100 héc ta, là khu du lịch tâm linh lớn nhất Việt Nam sau khi hoàn thành. Tuy rộng hơn 5.000 héc ta nhưng mặt bằng xây dựng chùa Tam Chúc chỉ chiếm 144 héc ta. Phần đất còn lại sẽ thành khu trung tâm ẩm thực, khách sạn 5 sao, bến xe điện, khu nghỉ dưỡng, bến du thuyền, khu vui chơi tổng hợp, casino, cùng hàng trăm biệt thự cao cấp…
Khi nói đến Chùa người ta nghĩ ngay đến chốn thanh tịnh có khả năng giúp Phật tử tịnh tâm tu học, nhưng các ngôi chùa tổ chức du lịch đi kèm làm lệch lạc tôn chỉ của một ngôi chùa truyền thống và ảnh hưởng xấu của nó tuy không được các tăng ni Phật tử ra mặt chống đối nhưng tiềm ẩn bên trong là bất mãn, xấu hổ của những người tu hành chân chính.
Câu chuyện cúng sao giải hạn ầm ỉ một thời gian sau Tết cho thấy số tiền mà ngôi chùa Phúc Khánh do nhà sư Đại biểu Quốc hội Thích Thanh Quyết trụ trì đáng để người dân suy gẫm. Mỗi một sao giải hạn giá là 150 ngàn đồng, với người xin sao lên tới con số hàng trăm ngàn người thì nguồn thu vô tận ấy được chi vào đâu cho hết? Dĩ nhiên số tiền “bán” sao giải hạn không phải chịu thuế và vì vậy nhà chùa hưởng trọn còn nghĩa vụ đóng thuế thì kể như quên bẵng.
Các ngôi chùa như Bái Đính hay Tam Chúc … có hình thức như BOT đó là nhà nước góp vốn bằng quỹ đất còn nhà đầu tư thì góp tiền xây dựng và thu phí trong vòng bao nhiêu năm….vì vậy báo cáo thu nhập khác với số tiền thu thật sự là có khả năng xảy ra. Nếu người dân vì bức xúc như BOT bẩn tự động ngồi đếm xe, nhưng do niềm tin tôn giáo không ai dám công khai ngồi đếm số khách du lịch thập phương để báo cáo cho nhà nước do đó các khu du lịch tâm linh còn sống mạnh sống khỏe và sẽ không bao giờ… lỗ cả.
Chùa là nơi huấn dụ những bài thuyết pháp khiến con người trở về với tính thiện nhưng các ngôi chùa vừa kể chỉ chuyên tâm tới chuyện ăn chơi, vốn đi ngược lại với ý thức hành thiện thì liệu Phật tử tới đó để hành hương thu hoạch được gì cho đạo đức bản thân?