Đất nước những ngày buồn

FB Bạch Hoàn

Đại tá Lê Kiêm Toàn, Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn không quân 918, là cơ trưởng máy bay CASA.
- Quảng Cáo -

Chiến tranh kết thúc đã lâu rồi, mà chưa ngày nào đất nước bình yên.

10 chiến sĩ gặp nạn ngoài biển khơi. Hai chiếc máy bay rơi xuống biển. Đất nước có người lính đi làm nhiệm vụ, gặp nạn, bắn 10 quả pháo sáng mà chẳng có quả nào le lói.

Đất nước của những khoản lỗ ngàn tỉ chất chồng lên nhau. Tiền thuế của nhân dân, tiền bán tài nguyên, có biết bao nhiêu phần bị những kẻ bất tài vô lương vơ vét vào túi mình? Để rồi không ít người trong số đó thăng quan tiến chức, nói giọng đạo đức của bậc hiền nhân quân tử.

Đất nước có những kẻ không còn chút liêm sỉ cuối cùng, cố nhét con cái mình vào nơi béo bở nhất.

- Quảng Cáo -

Đất nước có những nhà máy khắc tinh của môi trường lại được hưởng những cơ chế ưu ái ngoài luật.

Đất nước của những ông chủ – những người dân luôn sẵn sàng ra trận, sẵn sàng hi sinh.

Đất nước của những người người đã đương đầu với “tàu lạ”, đã lập thành lá chắn sống khi chủ quyền bị xâm phạm…

Thế mà, chỉ cần xây cái chòi chăn vịt, mở một quán cafe là đã bị khởi tố hình sự.

Đất nước của những án oan và người tù thế kỉ…

Vì sao?

Vì sao những quả pháo sáng mua bằng tiền thuế của dân lại bị xịt? Ai chịu trách nhiệm về điều này? Pháo sáng ấy thuộc lô hàng nào? Do doanh nghiệp nào sản xuất? Do đơn vị nào nhập khẩu? Mẹ già, vợ dại, con thơ của người lính đã ra đi không thể trở về, đồng đội của họ, và nhân dân cần một câu trả lời.

Vì sao những kẻ vô lương có thể đứng trên đầu trên cổ người dân?

Có phải vì những thế hệ nối tiếp nhau đã quen cúi đầu, đã chấp nhận một tư duy nô lệ, đã để áo cơm ghì sát đất, đã không dám lên tiếng bảo vệ lẽ phải, đã im lặng trước những sai trái ở đời?

- Quảng Cáo -

14 CÁC GÓP Ý

  1. Vì sao ư?
    Vì NGU – HÈN – ÍCH KỶ.
    Từ Nguyễn phú Trọng tổng bí thư và toàn bộ chính trị tới người dân ngèo mặt rệp, cả tôi và cả bạn.
    Nếu mỗi người Việt Nam chỉ cần vài phút dừng lại suy nghĩ về cái đúng cái sai của thực trạng đất nước.
    TRÊN thì đoàn kết thay đổi.
    DƯỚI thì đoàn kết xuống đường.
    Chỉ cần một trong hai là người Việt Nam có quyền tự hào.

  2. Tôi thì tiếc và buồn cho Ngư dân hơn, vì họ là người dân thường ra biển mưu sinh gặp bão tố, gặp bọn khốn nạn lạ,nếu may mắn thì được về hoặc bỏ mạng ngoài biển . Họ làm có đóng thuế để nuôi cái đám vô dựng hèn nhát chưa từng giúp đỡ họ !

  3. Những phi công chết thật đau lòng, vì đâu mà ra ? mua máy bay, mua tàu ngầm mà không đủ sức bảo trì.
    Phi công bay biển mà không có áo phao, phi cơ chiến đấu tối tân mà không có áo chống áp xuất…không hiểu đất nước này vì đâu mà ra nông nổi như thế.

Chúng Tôi Mong Có Góp Ý Kiến Thêm Từ Quý Vị

Please enter your comment!
Please enter your name here