Vụ “bãi Tư Chính” đang nóng bỏng, nhưng khí thế và tâm trạng trong dân đã khác rất nhiều so với những lần xâm phạm khác của Trung cộng. Chả hạn thời vụ tàu Hải Dương năm 2012 vào lãnh hải, vụ tàu nó đâm tàu kiểm ngư ta năm 2016. Chả thèm xuống đường, chả thèm biểu tình biểu tiếc gì. Dường như chán, thờ ơ, kệ đảng… Đó là mối nguy không thể xem thường.
Để chống lại bọn xâm lược, cụ thể là đám Tàu cộng, nhà cầm quyền tất nhiên phải làm rất nhiều việc. Gánh giang sơn nặng trĩu hai vai. Dân xưa nay rất thông cảm và ủng hộ nếu họ thực lòng chống giặc ngoại xâm.
Việc đầu tiên phải đoàn kết sức dân. Đừng coi dân như kẻ thù, thế lực thù địch, đối tượng trừng trị. Đừng cảnh giác với dân mà hãy cảnh giác với ngoại bang. Nước xa không cứu được lửa gần, chớ trông chờ vào sức bên ngoài mà hãy nâng sức dân, nuôi sức dân, bền sức dân mới là thượng sách.
Hãy trả lại tất cả đất đai đã cướp của dân. Thứ nào không trả được nữa thì đền bù ngay cho thỏa đáng, đừng chần chừ. Thậm chí nhà nước có thiệt một tí về tiền bạc thì cái lợi yên dân an dân được lòng dân vẫn vô cùng lớn. Mấy chục năm nay, cái gọi là công cuộc phát triển kinh tế, chạy theo phần trăm tăng trưởng đã gây ra biết bao đau thương trút lên đầu dân chúng. Hàng vạn, hàng triệu tấn bi kịch liên quan tới đất đai. Càng để kéo dài tình trạng này, dẫu có lập ra ở mỗi xã một trụ sở tiếp công dân, giải quyết khiếu kiện cũng không đủ dập tắt oán hờn.
Đó là việc lớn, vẫn biết khó, không thể làm xong một sớm một chiều. Sửa đổi cái luật đất đai hiện hành cũng còn phải chờ họp quốc hội. Nhưng có những việc nhỏ trong tầm tay có thể làm ngay nhằm vớt vát lại lòng tin yêu của dân. Tôi lấy thí dụ, mấy cái hàng rào dây thép gai để đầy các góc phố Sài Gòn kia, tất nhiên không phải để chống Tàu cộng, chống Mỹ… mà chỉ chống dân. Chúng như những chiếc dùi nhọn chọc vào mắt dân hằng ngày, chứ không phải chỉ “đâm nát trời chiều”. Dẹp ngay đi, được sẽ nhiều hơn là mất, thậm chí chả mất gì, chỉ có được./.