Nguyễn Thiện Nhân có vẻ bề ngoài là người ăn nói chừng mực, là người khoa bảng bậc nhất của ĐCS. Nhớ ngày trước khi có thông tin Tòng Thị Phóng về nắm bí thư Sài Gòn, dân Sài Thành phản ứng dữ dội. Nhưng sau đó có tin chính thức Nguyễn Thiện Nhân về thì dân Sài Gòn hài lòng hơn. Có lẽ người ta quá xem trọng bề ngoài của ông Nhân. Thực chất ông ấy chỉ ngồi ở ghế cầm lái nhưng chẳng bẻ lái được gì vì cái cơ cấu cứng nhắc của bộ máy.
2 năm qua, ông Nhân chẳng làm được dấu ấn gì cả. Vụ Thủ Thiêm đã lo không xong còn lừa gạt nhân dân, chứng tỏ ông ta có nỗ lực nhưng lại bất lực. Ngày 29/10/2018 ông ta nói “tháng 11 xử lý cán bộ sai phạm Thủ Thiêm”, và nay đã hết tháng, ông ta vẫn không xử lý được bất kỳ cá nhân nào. Trong thể chế này, công lí không thể thực thi dù có tốn rất nhiều thời gian và huy động rất cả những người quyền lực nhất. Phóng hay Nhân cũng thế thôi, đều bất lực cả.
Trần Bắc Hà là một tên anh chị lưu manh cậy thế. Hắn đội trên đạp dưới leo cao và coi trời bằng vung. Khi nằm trong group Nguyễn Tấn Dũng, hắn tự do phá hoại mà không một ai có thể cản nổi. 8 năm tại vị chức vụ chu tịch HĐQT BIDV hắn tự tung tự tác. Hắn chỉ bị bắt khi người chủ của hắn đã thua trong cuộc đấu đá ở thượng tầng. Cũng cơ chế đó, kẻ mới thay Trần Bắc Hà thì dại gì không xơi đậm như Hà?
Trong thể chế này, không một kẻ nào có thể thực thi công lý, vì sao? Vì nếu trả lại công lý cho dân thì chắc chắn xâm phạm đến quyền lợi một group chính trị. Nếu group ấy còn mạnh thì mọi việc bế tắc. Ở đất nước này, muốn xử lý được cá nhân nào, phải chờ cho group chính trị đó thất thế trong cuộc đấu đá nội bộ. Nhờ đó, ngọn cờ “chống tham nhũng” mới được giương lên, vì nó là chiêu bài chính.
Nói cho cùng, bị tóm như Đinh La Thăng, Trần Bắc Hà thì bởi vì xui rủi cho bọn họ là 3 Dũng thua. Nếu các thế lực chính trị ở thế giằng co thì chẳng có cá nhân nào bị sờ gáy cả. Trong thể chế này, chỉ có nói sự thật là nguy hiểm thường trực, còn tham nhũng ăn bạo lộng quyền vẫn là những kẻ an toàn nhất. Đó là bản chất của thể chế.