Liege một thành phố của Bỉ nằm sát biên giới Đức, ở nơi đây người ta dùng đến 3 thứ tiếng Đức, Bỉ và Hà Lan.
Tôi đến nhà ga trung tâm Liege lúc 3 giờ chiều, mùa này trời châu Âu tối rất nhanh. Lần trước tôi đến đây hình như đã hơn 2 năm, tiễn tôi về tại sân ga hôm đó là ông Lê Hữu Đào. Người đàn ông già, nét mặc khắc khổ đứng trên sân vẫy tay tiễn tôi khi đoàn tàu rời đi.
Lê Hữu Đào có lẽ là một trong những người hải ngoại chống chế độ cộng sản bền bỉ nhất, ngay từ những ngày tháng 4 năm 1975. Chàng thanh niên Lê Hữu Đào đã đấu tranh với đại sứ quán VNCH tại Bỉ để không bàn giao toà nhà này cho phe miền Bắc thắng cuộc. Hơn 40 năm trôi qua, những năm tháng đấu tranh dài dằng dặc hiện từng nét trên khuôn mặt đăm chiêu của ông, khiến ông có nét mặt đầy khắc khổ, đớn đau.
Người ta đồn ông là đảng viên Việt Tân cỡ lớn ở Bỉ. Tôi không quan tâm ông ở tổ chức nào, một kẻ giang hồ đơn độc như tôi, một mình đi lại trên thế giới này, tôi trọng con người mà tôi thấy họ quan hệ được, chứ không cần biết họ ở tổ chức nào. Lê Hữu Đào nếu là người Việt Tân ở Bỉ, tôi cũng dành cho ông ta sự thiện cảm chân thành như gia đình ông Thọ bên Oslo hay em Hồng Thuận ở Cali.
Nhưng đó chỉ là quan hệ bạn bè, quý mến nhau. Việc của ai người đó làm.
Bởi thế tôi đến Liege, không liên hệ với ông Đào nhờ giúp đỡ trong việc đi lại, phiên dịch.
Rất khó khăn từ nhà ga tôi mới tìm được bến xe liên quốc gia, trời Bỉ mưa gió cuối thu, lạnh và lá vàng xoáy trong cơn gió táp vào mặt theo cái lạnh. Tôi đứng chờ người của Trịnh Xuân Thanh.
Thanh xuống trước, đầu tiên tôi tưởng đó là chiếc xe buýt của Bỉ, sau mới biết đó là xe của Hà Lan. Theo sau xuất hiện hai người nữa một già, một trẻ. Cả hai người tôi chưa bao giờ gặp họ.
Chúng tôi tìm một quán ăn ngồi nói chuyện. Chào hỏi và gọi đồ, một lúc song người già hỏi.
– Hiếu biết vì sao ông Lê Quý Vương mạnh mẽ tuyên bố truy nã đỏ không.?
Tôi lắc đầu. Ông ta nói.
– Ông ấy không phải nói chơi đâu, mặc dù các luật sư đều khẳng định Interpol không bao giờ công nhận tội danh mà Việt Nam đưa ra. Cái đó thì ai cũng biết, nhưng ông ta tin rằng sẽ có cách bắt được Thanh, nên mới nói vậy.
Tôi ngạc nhiên.
– Nếu không có Interpol, thì bắt làm sao được.?
Người đàn ông già cười, ông quay sang chàng thanh niên trẻ hất hàm nói.
– Kể cho Hiếu biết đi.
Chàng trai trẻ, luôn tủm tỉm cười từ đầu, anh ta chắc còn chưa đến 30. Anh ta nhìn tôi với vẻ đầy quý mến.
– Đại ca, đọc đai ca bao lâu rồi bây giờ mới được gặp, hâm mộ đại ca lắm. Em là dân tin học, đọc đại ca từ hồi còn yahoo 360 cơ. Hồi còn là sinh viên ấy ạ.
Chàng trai kéo ghế lại gần tôi hơn, cậu nói.
– Anh có biết trước kia mấy năm, ngân hàng Đức Deutschbank đầu tư vào Việt Nam rất nhiều không.?
Tôi gật đầu.
– Anh có nghe.
Chàng trai.
– Đấy anh ạ, trong số tiền đầu tư đó, có một khoản rất lớn rót vào VTC, một phần lớn số tiền đó là vào mảng game online. Người đại diện cho mảng game onlie của VTC lúc đó là Lê Quý Quốc. Doanh thu mảng này thu về một tháng đến 300 tỷ. Trước kia có một bọn cũng kinh doanh trò cờ bạc qua mạng này alar Rik Play và Vin Play. Bọn này về sau bị Quốc dùng tiền xui báo Công Luận khơi mào tố cáo , đề nghị công an vào cuộc. Bọn đó phải bị bật bãi khỏi cái trò rất ngon ăn này. Mặc dù thế lực đằng sau tay bỏ vốn rất lớn, nhưng ông đỡ đầu về hưu rồi nên đành phải nhượng bộ cho bọn Quốc. Ông này không liên quan đến việc mình, nên không cần nhắc ở đây.
Nhưng Quốc là người thương thảo với phía đầu tư của Đức từ đầu, nên quan hệ rất tốt. Vừa tin học, vừa ngân hàng, không nói anh cũng đoán hai cái này liên quan đến an ninh rất nhiều. Vì lý do chống khủng bố, người làm ngân hàng và tin học thường buộc phải có quan hệ với cơ quan an ninh.
Tôi căng tai ra nghe, buột mồm hỏi.
– Trò chơi game liên quan đến ngân hàng Đức và tin học, rồi dẫn đến thông tin cá nhân à.?
Chàng trai nói.
– Liên quan chứ anh, làm sao mình biết được chắc là không liên quan. Họ làm ăn với nhau, trao đổi thông tin, nhờ vả chút gì đó ai biết được.
Người đàn ông già nói.
– Mình cẩn tắc vô áy náy, Hiếu có biết Quốc là con ai không.?
Tôi lắc đầu. Ông ta cười bảo nhỏ.
– Đó là con của thượng tướng Lê Quý Vương đấy.
Tôi bất ngờ buột miệng.
– Trời., thật thế sao?
Người đàn ông già gật đầu.
– Đúng, vì thế ông Vương mới nghĩ mình có thể , có thể thôi nhé, thông qua mối quan hệ này để lần tìm Thanh. Tất nhiên thì ngân hàng Đức, an ninh Đức không có chuyện họ vươt qua pháp luật để làm hại trực tiếp đến Thanh. Nhưng dù chỉ 1% thì vẫn nên cẩn thận phải không. Không phải một người làm thứ trưởng thường trực Bộ Công An có thể nói khơi khơi như thế, ông ta phải có những chiêu trò gì trong tay mới phát biêủ mạnh như vậy tại quốc hội. Hiếu chú ý đoạn ông ta nói về Trịnh Xuân Thanh theo dõi qua mạng. Tuy là chung chung, ai cũng theo dõi qua mạng được cả. Nhưng cũng phải cần cảnh giác , có thể ông ta dùng độii ngũ tin học riêng của con mình , không cần qua cục an ninh mạng để theo dõi trao đổi của Thanh với bên nhà.
Tôi quay ra hỏi Thanh.
– Anh vẫn gọi điện và mail về Việt Nam sao?
Thanh cười.
– Không, anh bỏ mẹ cả điện thoại lẫn mail rồi. Thế nên có chuyện bọn nó đồn anh bị bắt, bị trục xuất này nọ. Cả tháng rồi anh chả liên hệ gì nữa, đợi thằng em này nó rành kỹ thuật nó lo cho mình đã.
Cậu trẻ nói.
– Với trò chơi game on line ăn tiền bằng cách nạp thẻ này, ngày nay rất hốt tiền anh ạ. Ông Vương thông qua Quốc có thừa tiền và kỹ thuật và quan hệ ở Đức để làm vụ anh Thanh mà không cần thông qua Bộ Công An.
Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Tiền và kỹ thuật với quan hệ thì làm gì ở đây.?
Thanh cười, cậu trẻ cười. Người đàn ông nói.
– Đó là biện pháp tổng hợp, Hiếu không trong ngành không hiểu được đâu. Họ thông qua mối quan hệ và kỹ thuật tin học tìm nơi Thanh ở. Có tiền họ cử người riêng của họ , đến khống chế đe doạ Thanh, cùng lúc ấy họ cho người nhà liên hệ thuyết phục. Nội công ngoại kích, trong trường hợp đó Thanh chỉ có nước tự mà ra sân bay theo họ về, không cần phải bắt bớ gì cả. Vừa năm, sáu thằng nó xộc đến vây quanh hằm hè, vừa mẹ cha ở nhà khóc lóc con ơi, con hỡi về nhận khoan hồng, chịu án vài ba năm còn gặp mẹ cha, các anh ấy hứa bảo đảm chắc chắn vậy rồi, con về đi. Như thế ai mà cưỡng được hả Hiếu.
Tôi hỏi.
– Thế ông Vương làm việc nào đó , có lúc cũng chẳng cần đến Bộ Công An à anh?
Người đàn ông già nói.
– Nghề này nó vậy, tin gì nhau, mỗi thằng có quan hệ riêng, có tay chân riêng, có đặc tình riêng. Chả ai tin ai cả. Thế mới là công an chứ Hiếu.
Tôi tẩn ngẩn người, băn khoăn.
– Tưởng anh Thanh cũng quan hệ tốt với bên công an , thấy ông Vương nói về vụ này cũng khách quan mà.
Người đàn ông.
– Lúc chưa nắm trong tay thì thế, còn lúc nắm trong tay thì biết được ông ấy sẽ xử thế nào. Thôi cứ tránh đi cho lành. Giờ chúng tôi tìm chỗ khác để Thanh ổn định, chạy đi chạy lại mệt lắm. Nên có thể mình sẽ không gặp lại một thời gian. Có gì chúng tôi sẽ liên lạc, à mà Hiếu đã làm visa Anh chưa.? Tìm được ai gửi giấy mời rồi chứ, cần chúng tôi hỗ trợ không.?
Tôi lắc đầu.
– Em chưa làm, từ giờ đến giữa năm sau em sẽ không đi đâu lâu quá. Nhà em có việc, bạn em cũng gửi giấy mời rồi. Mấy việc này em tự lo, mình tránh được cái gì liên quan đến nhau thì tránh anh ạ, giấy trắng mực đen phiền lắm. Bây giờ em phải đi về, em mua vé đổi tàu ở đây, còn 40 phút nữa tàu chạy. Thôi chào các anh.
Chúng tôi đứng dậy chào nhau, cậu thanh niên bám tay tôi hỏi.
– Anh có mang sách của anh không, em muốn một cuốn cho ông già ở nhà?
Tôi lắc đầu, hẹn sẽ gửi cậu sau. Tôi nói không cần tiễn tôi ra ga, vì ở Liege này cũng nhiều người Việt họ biết tôi.
Tôi ra sân ga một mình, bỗng nhớ năm nào Lê Hữu Đào tiễn mình ở đây. Hôm nay viết bài này, chợt nhớ đến vụ ầm ĩ của Hùng Cửu Long, nhớ nhất câu thơ anh ta đưa trên Facebook, không biết anh ta làm hay chôm ở đâu.
Việt Tân, Việt Cộng, Việt Kiều
Cả ba Việt ấy đều là anh em.
Đến bây giờ thì tôi quan hệ cả ba loại Việt ấy, thế tôi là Việt gì nhỉ. Có lẽ tôi là Việt Gian. Kakakaka I love you 8888.
Coi chừng bác Nguyễn Phú Trọng nhìn thấy hình này bác đứt gân máu đó !
Luôn hâm mộ những bài của Người Buôn Gió. Không sàm lồng như những tay học giả