Một thời sống với niềm tin chui
Tôi biết đến tên của linh mục Mattheu Vũ Khởi Phụng những năm đang học Đại học. Những năm tháng đó, nhóm sinh viên Công giáo chúng tôi vẻn vẹn chỉ có hơn ba chục đứa ở tất cả các trường Đại học miền Bắc. Phần thì do phương tiện thông tin liên lạc và giao thông lúc đó khó khăn, phần thì hoàn cảnh xã hội không thuận tiện cho những người mang niềm tin tôn giáo, nhất là công giáo, có thể bày tỏ niềm tin của mình. Bởi cuộc “cách mạng về Tư tưởng và văn hóa” hết sức triệt để và tàn khốc, nhất là đối với tầng lớp sinh viên, học sinh.
Một số đứa người công giáo, nhưng khi bước chân vào trường Đại học không dám nhận mình là công giáo nữa. Điều đó cũng không có gì lạ nếu hiểu được tình hình xã hội Việt Nam lúc bấy giờ, công giáo là một từ kiêng kỵ trong hệ thống ngôn ngữ xã hội cộng sản, người công giáo là thứ công dân hạng hai trong xã hội. Do vậy, nhiều khi để mong được học hành yên ổn, ra trường có cơ hội tiến thân thì nhiều đứa đã giấu biệt niềm tin của mình vào chỗ sâu kín. Mỗi lần, nhóm chúng tôi gặp mặt nhau khi có sự kiện gì, thì chúng tôi cứ phải lén lút như làm một điều tội lỗi ghê gớm. Thế nên sau này mới có chuyện cười ra nước mắt là có một linh mục không có đạo là thế.
Vậy mà rồi nhóm chúng tôi vẫn cứ bị theo dõi sát sao, những buổi sinh nhật bạn, những khi, chầu, khi lễ lạt cùng nhau… tất cả đều được ghi vào sổ đen. Không chỉ có thế, hai trong số những bạn bè của tôi một đứa Đại học Ngoại ngữ và một đứa học Đại học Mở – Địa chất vẫn bị bắt đi tù 3 năm, không án, không tòa.
Kể lại những hoàn cảnh đó, để thấy rằng lúc bấy giờ sinh viên Công giáo tìm được một người để trao đổi, hướng dẫn về đức tin là điều hết sức khó khăn.
Một nhân cách lớn, một trí tuệ uyên thâm, một con người gần gũi
Trong những năm tháng đó, tôi nghe đến tên một linh mục từ miền Nam ra miền bắc, thỉnh thoảng có gặp gỡ anh em, để nói chuyện về đạo, về đời về cuộc sống… Những buổi nói chuyện đó, đám sinh viên như được tiếp cận với một nguồn tri thức vô tận và nhất là sự điềm đạm, khiêm hạ, dấn thân của một linh mục. Tôi ao ước một lần được gặp gỡ ngài.
Thế rồi như sự tình cờ, khi tôi ra trường công tác tại Hà Nội, tôi có dịp quen biết với ông bà cụ cố Vũ Thế Hùng, nhà ở 36 Trần Hưng Đạo, Hà Nội là song thân của linh mục Mattheu Vũ Khởi Phụng.
Ông bà cố là trường hợp khá đặc biệt. Ông cố là bạn tù của ông bác họ tôi, cùng đi tù mút mùa vì tội tham gia Liên đoàn Công giáo – một tổ chức mà khi thành lập có sự hiện diện của Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp, tháng 10/1945 ở Phát Diệm, nhưng khi cộng sản đã “cứng cánh, mạnh vai” thì những người lãnh đạo tổ chức này đã bị bắt đi tù tội không cần án. Và bà cố cứ theo ông hết nhà tù nọ đến nhà tù kia để thăm nuôi. Thỉnh thoảng tôi đến nhà ông bà cố chơi, thăm hỏi và nói chuyện, nhiều lần nhắc nhở nói về linh mục Vũ Khởi Phụng như một niềm tin tưởng, tự hào.
Thế rồi thời gian trôi đi, khi nhà cầm quyền Cộng sản trắng trợn cướp đất Giáo hội Công giáo ở Tòa khâm sứ, Giáo xứ Thái Hà, nơi ngài làm bề trên, chánh xứ, tôi mới có dịp gặp gỡ ngài nhiều hơn.
Cảm giác đầu tiên của những người mới gặp ngài, đó là sự điềm đạm, thông minh và sâu sắc với một trí tuệ và sự hiểu biết uyên thâm. Những vấn đề nêu ra, khi được trao đổi với ngài, được ngài dẫn giải từ khái quát đến chi tiết với những cơ sở dữ liệu và kinh nghiệm hết sức chặt chẽ và đơn giản. Thần thái của ngài toát lên một sự bao dung và khiêm hạ. Chúng tôi say mê với những bài giảng sâu sắc và trí tuệ của ngài cũng như những tác phong đơn giản và dễ mến.
Nhiều khi, cha con gặp nhau, ngài nói chuyện như bạn bè, tôn trọng người nói chuyện không quan tâm vấn đề tuổi tác hay xuất thân. Những năm tháng đó, nhiều khi ngài làm cho chúng tôi khá ngạc nhiên về trí nhớ và sự hiểu biết của ngài.
Kiên cường nói lên tiếng nói Công lý – Sự thật
Khi nhà cầm quyền CSVN phân chia khu đất hơn 16.000 mét vuông của Giáo xứ Thái Hà với các tài sản nhà cửa trên đó thành những lô biệt thự để chia chác, giáo dân kiên quyết ra bảo vệ tài sản của mình đã bị chiếm giữ trái phép mà giáo dân đang bao năm có đơn từ yêu cầu trả lại. Qua nhiều năm tháng dài, giáo dân đưa những bằng chứng, chứng cứ không thể chối cãi và những căn cứ luật pháp để chứng minh rõ ràng tài sản đất đai của Giáo xứ, nhà Dòng Chúa Cứu thế, thì mọi con đường dẫn đến bạo lực cướp đoạt của nhà cầm quyền đã được mở ra.
Trước hết là chiến dịch bịp bợm của nhà cầm quyền bằng tuyên truyền lừa bịp. Nhà nước tổ chức đóng giả giáo dân để phát biểu trên truyền hình, nhà nước dựng lên tên tuổi của những người đã chết cách đó 6 năm để trả lời báo đảng… Thôi thì đủ trò ma quỷ được tha hồ tung hoành.
Những trận đòn truyền thông đỏ độc ác bắt đầu đổ ụp xuống đầu những vị chủ chăn của Tổng giáo phận Hà Nội và Nhà dòng. Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt và Linh mục bề trên Dòng Chúa Cứu thế Vũ Khởi Phụng là hai nhân vật “được” xuyên tạc, biêu riếu và chửi rủa bẩn thỉu nhiều nhất. Cả hệ thống báo chí, cơ quan tuyên truyền của đảng đã không ngại những màn kích động những cơn lên đồng tập thể của những người dân ngu muội và độc ác đổ vào người công giáo và các lãnh tụ tinh thần của giáo dân Hà Nội.
(trang kế)