Vậy là Cộng Sản đã thành công âm mưu cướp vườn rau Lộc Hưng vào ngày 8/1/2019, trước sự chứng kiến vô tâm, dửng dưng của đa số người dân Sài Gòn. Thật là đau buồn cho một đất nước cường quyền, pháp luật bị chà đạp.
Luồng dư luận do phía dư luận viên của nhà cầm quyền tung ra trong và sau khi cưỡng chế đánh sập hàng chục ngôi nhà ở vườn rau Lộc Hưng. Nó tạo lên một lý do cho người ta im lặng trước bất công của người khác. Đồng thời đã tiếp tay cho nhà cầm quyền thừa thế xông lên cướp toàn bộ đất của bà con vườn rau.
Mảnh đất vườn rau được khai hoang và được Hội Thừa sai Paris cấp cho người dân di cư năm 1954. Ngay cả khi người Pháp đặt chân đến mảnh đất này họ cũng chỉ dám nói là mượn để sử dụng và có làm giấy tờ rõ ràng là mượn 12.000m2. 48.000m2 còn lại để người dân sinh sống và trồng rau.
Sau khi đánh chiếm miền Nam, chính quyền Cộng Sản đã lấy luôn mảnh đất 12.000m2 mà Pháp mượn nhà Dòng.
Năm 1999, theo chủ trương thời đó, những người có đất được quyền kê khai đất đai tài sản để làm giấy tờ. Tuy nhiên, khi những người dân nơi đây đến trụ sở công quyền để làm giấy tờ thì cơ quan chức năng không giải quyết theo đúng luật chính phủ ban hành.
Sau nhiều lần đi làm thủ tục pháp lý theo đúng quy định hiện hành không thành, năm 2001, chính quyền quận Tân Bình đưa ra một thông tư đòi chiếm luôn 48.000m2 của người dân đang sinh hoạt trên mảnh đất này. Nghị định này vô lý khi người dân không hề để mảnh đất này hoang phế và đương nhiên họ khiếu kiện.
Theo đúng luật do chính nhà cầm quyền đặt ra thì người dân đúng, bởi vậy họ không dám ngang nhiên cưỡng đoạt cho đến ngày hôm qua.
Tuy nhiên trong thời gian từ 2002 đến nay, chính quyền quận Tân Bình cố tình làm sai, gây khó dễ cho cuộc sống của người dân nơi đây. Lợi dụng quyền hạn và chức vụ được giao, không cung cấp bất cứ giấy tờ gì cho người dân theo luật định. Thậm chí còn đe dọa, nếu người dân không giao đất ra thì cả đời sẽ phải trồng rau trên mảnh đất vàng ấy.
Như vậy rõ ràng người dân xây nhà không phép không phải người dân muốn như vậy mà bị ép phải như vậy.
Bao nhiêu năm khiếu kiện không một nhà lãnh đạo nào đứng ra giải quyết để người dân được hưởng quyền lợi chính đáng trên mảnh đất ông cha của họ, để họ được đăng ký thổ cư, được xin cấp phép xây dựng như bao người dân khác.
Sau khi đập phá những ngôi nhà bị cho là xây dựng trái phép ấy, nhà cầm quyền tuyên bố rằng sẽ quay lại để san bằng mảnh đất 48.000m2 kia. Vậy là những hộ gia đình trong đó sẽ phải ra đường, có những người đã dành dụm cả đời mới có chỗ nương thân.
Không có lý do gì để chúng ta cho rằng lũ ăn cướp đang làm đúng. Cả chục căn nhà đã đổ xuống, sự cướp bóc tàn phá diễn ra giữa ngày ngay trung tâm thành phố. Tiếng gào khóc không ngớt từ những đứa trẻ, họ muốn dân phải chết.
Dù là tay sai của lãnh đạo, cướp đất cho cấp trên chia chác nhưng nhớ rằng nhân quả không tha một kẻ tàn ác nào. Nó sẽ rơi vào chính đời con, đời cháu của những kẻ phá hoại ngày hôm nay.
Cuộc cướp bóc kinh hoàng vườn rau Lộc Hưng những ngày cuối năm Mậu Tuất 2018 này Khiến người ta liên tưởng đến cuộc thảm sát kinh hoàng người dân thường vô tội tại Huế, vào mùa xuân năm Mậu Thân 1968, mà thủ phạm gây ra bởi sự khát máu của loài cộng sản đã rất khó phai mờ. Kí ức kinh hoàng ấy, hay kí ức bị cướp bóc, chết chóc, tang thương, chỉ có thể cố vỗ về ngủ yên trong tiềm thức của người dân Việt, sau ngày đất nước “độc lập”! Nhưng tuyệt nhiên không! Suốt 43 năm qua, đâu đó trên dải đất hình chữ S này, dưới sự tàn bạo của chế độ CS từng giờ trôi qua, người dân vẫn phải chịu nỗi đớn đau trước sự cướp bóc, giết hại “cướp đêm, cướp ngày”.
Trong chiến tranh, ngay cả trong cuộc thảm sát kinh hoàng người dân Huế vô tội tết Mậu Thân năm 1968, thì nếu còn được sống, người dân vẫn còn cơ hội trở về căn nhà của mình, dù rằng nó chỉ còn lại một đống đổ nát, ngổn ngang. Nửa thế kỉ sau, người dân thiện lương ở Vườn rau Lộc Hưng (P6, Tân Bình) đã trở thành nạn nhân của bọn thổ phỉ tổng tấn công cướp bóc vào những ngày cuối năm Mậu Tuất, năm 2018. Đã có một giải khăn sô cho Lộc Hưng, khi bọn chúng mở cuộc tấn công cướp bóc nơi này, và người dân Lộc Hưng đã tuyệt nhiên không còn được trở về, chỉ một lần thôi, được thăm hay nhìn lại đống đổ nát mà trước đó là ngôi nhà, là vườn rau mà đại gia đình của họ từng sinh sống qua mấy thế hệ. Lộc Hưng chỉ có hình ảnh những ngôi nhà đổ nát vì sự tàn phá, chứ tuyệt nhiên không có được hình ảnh như một ngôi nhà ở Huế bị pháo kích trong cuộc thảm sát Huế, tết Mậu Thân 1968, sau đó người dân chạy giặc được quay về.
Trước khi chính quyền CS mở cuộc tổng tấn công cướp bóc tài sản người dân Lộc Hưng, thì trước đó đã có những cuộc tấn công quy mô nhỏ lẻ nhưng cũng gây nhiều thiệt hại rất lớn cho hơn 10 gia đình trên tổng số 124 hộ dân ở đây.
Công an, dân phòng, côn đồ đã điều động, để thực hiện cuộc cướp bóc kinh hoàng này. Tất cả đều được trang bị vũ khí, đạn dược, dao lê, mã tấu tùy vào cấp bậc. Ngoài ra còn có xe cơ giới vận tải, có xe bánh xích sắt mở đường. Tất cả được lệnh san bằng vườn rau Lộc Hưng
Từng người từng người dân lần lượt bị hạ gục. Không có bất kì một sự phản kháng nào của giáo dân Lộc Hưng. Chỉ có đây đó vang lên tiếng kinh cầu nguyện của các mẹ, các chị. Tiếng khóc thét của trẻ thơ. Tiếng gọi nhau trong tuyệt vọng của những người đàn ông khắc khổ bởi cần lao, họ đang cố gắng gom vén những tài sản mà họ phải đổ bao mồ hôi mới có được, với hi vọng có thể mang theo trên đường chạy giặc. Xen lẫn là tiếng hô hào đập phá và tiếp những ngôi nhà bị đổ vỡ.
Trong chiến tranh còn có một Đại lộ kinh hoàng để người dân chạy giặc. Lộc Hưng hôm nay dân biết chạy về đâu?! Hàng trăm ngàn công an, cảnh sát, côn đồ ra tay đập phá, đàn áp người dân. Một tiểu đoàn khác đã được lệnh phong tỏa tất cả mọi ngả đường ra vào khu vực đánh cướp. Với mục đích, ngăn chặn tất cả sự cứu viện của những người dân vùng lân cận tiếp ứng cho đồng bào khu vườn rau. Từng hàng rào thép kẽm gai vút cao như đâm thẳng vào bất kì ai còn có lương tri, sẽ nhói đau khi đồng loại của mình đang gặp nạn. Một tiểu đoàn khác, được cải trang thành người dân, chia ra từng tốp nhận lệnh đến chốt chặn bao vây những nhà người dân khác, xử lý những người chúng nghi ngờ là có khả năng gây nguy hiểm cho chúng, mà không ít trong số đó chỉ là những người già, phụ nữ…!
Máu người dân Lộc Hưng lại đổ thêm một lần nữa lên chính mảnh đất mà nhiều thế hệ gia đình họ đã tốn bao xương máu mới gầy dựng có được nơi này! Nhưng lần này, trước sự hung hãn thành thú tính của chính quyền CS tràn vô đánh cướp, máu người dân lại đổ thấm đẫm từng hạt đất, từng gốc cây, ngọn cỏ, lá rau mà họ đành bất lực, nhìn tài sản bị cướp bóc trắng trợn…!
Nhà dân đã ngả đổ, người dân đã bị bắt. Đàn bà, trẻ em vẫn không ngừng khóc thét. Bàn tay nhuốm máu tươi kia cũng chưa chịu dừng lại khắc giây nào…! Đặc biệt, có nhiều người là thương phế binh trong cuộc chiến 21 năm, được người dân Lộc Hưng cưu mang. Họ là người thua cuộc, và giờ đây tiếp tục bị đọa đày bởi những con người bên thắng cuộc, khi mà họ đã ở vào cái tuổi cổ lai hy!
“Chiều nay trên Lộc Hưng, hát trên những xác người. Người ta bồng bế nhau chạy trốn. Chiều nay trên Lộc Hưng, hát trên những xác nhà. bên khu vườn, người mẹ già khóc với con thơ… Đảng vỗ tay hoan hô hòa bình. Đảng hả hê đập phá nơi đây…”. Xóm đạo yên bình yên nay còn đâu, đau thương tang tóc nhuốm một màu, giãi khăn sô cho Lộc Hưng còn in đậm đến muôn ngàn sau…!
Theo phân tích của facebook Vô Thường Đoản Khúc thì lý do cướp đất Lộc Hưng là:
Thứ nhất: đây là vùng đất vàng. Đất là vàng, là tiền, nhà cầm quyền csvn xuất thân từ việc cướp chính quyền! Mảnh đất vàng như miếng mỡ, mèo không thể chê! Cướp là bản chất!
Thứ 2 là nhằm mục đích diệt tôn giáo:
a) Đất Lộc Hưng có xuất xứ từ Hội Thừa Sai Paris (MEP) – tồn dư Thiên Chúa Giáo tại Việt Nam – nhà cầm quyền muốn xoá bỏ!
b) Dân Lộc Hưng là dân Thiên Chúa Giáo, nhà cầm quyền không thể để tôn giáo tự do tồn tại và phát triển, đặc biệt là Thiên Chúa Giáo!
c) Quý cha Dòng Chúa Cứu Thế như là người đỡ đầu cho giáo dân Lộc Hưng, đây là thế lực mà nhà cầm quyền muốn xoá bỏ càng sớm càng tốt! Đàn áp dân Lộc Hưng chính phương tiện để nhà cầm quyền đánh Dòng Chúa Cứu Thế!
Thứ 3 là muốn truy cùng diệt tận quân – dân – cán – chính Việt Nam Cộng Hoà!
a) Sau cưỡng chiếm miền nam, nhà cầm quyền csvn ra sức xoá bỏ những gì còn sót lại của VNCH, nhất là quân – dân – cán – chính! Mộ của các quân nhân, nhà cầm quyền còn cho phá bỏ, xúc phạm, đổ uế tạp lên mồ khi canh tác trên mộ, đặc biệt cho trồng cây cổ thụ ngay trên mộ của họ!
b) Lộc Hưng đã trở thành nơi tá túc của các thương phế binh VNCH, dân Lộc Hưng và quý Cha Dòng Chúa Cứu Thế là thế lực bao che, nâng đỡ, bảo vệ, và là nơi nương tựa những ngày đời còn lại của thương phế binh VNCH. Đánh cho bõ ghét!
Thứ bốn là sự tự ái và kiêu ngạo của cộng sản:
a) Với mỹ từ “giải phóng miền nam”, tự nhận mình là “đỉnh cao trí tuệ” tự hào về sức mạnh “vô địch, bách chiến bách thắng, vinh quang muôn năm” nhà cầm quyền csvn muốn thể hiện sức mạnh cướp bóc hay bạo lực cách mạng trên các thế lực phản động, dám biện luận chính trị hay lên tiếng này nọ với chiêu bài “tự do, dân chủ, nhân quyền”!
b) Dân Lộc Hưng là dân Bắc đi cư năm 1954, lại là dân Công Giáo. Bên cạnh đó còn dính dáng đến Dòng Chúa Cứu Thế, thương phế binh VNCH, lại hay có ý kiến … Đánh cho bõ tức!
c) “Đảng lãnh đạo toàn diện, sáng suốt và tài tình, đưa dân tộc đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác”, tự hào chiến thắng hai đế quốc sừng sỏ, giải phóng miền nam thống nhất đất nước, đánh cho Mỹ cút Nguỵ nhào… cớ sao không giải phóng được Lộc Hưng?
Thứ năm là xuất phát từ thất bại trong quản lý đất nước và mưu kế của kẻ bất lương:
a) Chỉ sau 73 năm, nhà cầm quyền csvn đưa đất nước đi vào thất bại toàn diện! Từ vị thế hòn ngọc viễn đông trở thành bãi rác. Các dự án phát triển xã hội trở thành đống nợ. Từ chiếu trên khiến xung quanh thèm muốn đã bị tụt hậu từ 80 năm đến 200 năm đối với Thailand, Indonesia, Singapore … thua luôn cả anh bạn Lào và Campuchia! Thảm họa từ môi trường, y tế, văn hoá, giáo dục, tôn giáo vì thảm họa chính trị!
b) Đất nước ngày càng phụ Lão vện 16 vàng, 4 tốt. Từ chính trị, kinh tế, văn hoá … nhất nhất đều theo chỉ đạo!
c) Vì thất bại, nhà cầm quyền csvn cố tô phết son phấn, trưng ra những chiếc bánh vẽ để che dấu bộ mặt hiện thực và cũng là để loè thế giới bằng những dự án. Khốn thay càng làm càng thất bại, càng mang nợ, càng lụn bại, càng thể hiện rõ bản mặt bẩn bựa!
d) Tự ti về thành phần bần cố nông nhưng bản chất không thay đổi: Chuyên ăn tục nói phét, trong nước thì ăn tạp, ra ngoài thì ăn xin, lịch sử thì ăn mày quá khứ, lãnh đạo thì ăn hại! Các dự án là phương tiện để vơ vét, các dự án đội vốn hàng ngàn lần, thay đổi quy hoạch và dự án như chong chóng, hòng hợp pháp hoá việc cướp bóc!
e) Ngân sách thâm thụt, nợ công chất chồng, không có kế sách! Phương án khả dỉ chỉ là cạp đất mà ăn. Ép dân bán đất giá rẻ, hoá phép giá cao, ăn lời chênh lệch!
f) Xã hội bất công, lãnh đạo bất liêm, pháp luật bất minh, chế độ bất chính… với sự khôn lỏi, trí trá của kẻ thất phu cọng với cái thế của “bên thắng cuộc”, mưu kế của kẻ bất lương được triệt để thực thi. Dù vô tình hay hữu ý thì bản chất của chế độ, bộ mặt của thể chế, cái ghế của lãnh đạo, sự cao ngạo của csvn được bộc lộ!
Nỗi đau Lộc Hưng bị cướp đất và có một nỗi đau hơn đó là sự thờ ơ, vô cảm và cắn răng câm chịu của đa số người dân Việt Nam hiện nay dưới sự độc tài man rợ, bất lương của chế độ Cộng Sản.
Lúc Dương Nội bị cướp, chỉ có người dân Dương Nội thấy oan. Đa số dân còn lại thấy mình vẫn sống tốt.
Đến lúc Đồng Tâm bị cướp, chỉ thêm dân Đồng Tâm cảm nhận được nỗi oan, đa số còn lại vẫn thấy ok.
Ngày Formosa vào Việt Nam, chỉ dân Hà Tĩnh, Nghệ An là thấy khổ, đa số dân Việt vẫn bình thường.
Đến lúc Thủ Thiêm, Quận 7, Nhà Bè lên tiếng, cũng chỉ có dân 3 vùng này thấy khổ, đa phần dân vẫn thấy chính quyền có làm gì mình đâu.
Bây giờ đến Lộc Hưng, vẫn chỉ mình dân Lộc Hưng phản kháng, đa phần dân vẫn thấy xã hội đâu đên nỗi.
Tương tự với ung thu, bạo lực học đường, tai nạn giao thông, cướp, hiếp, giết, mọi người đều nghĩ rằng đó chỉ là cá biệt, mình sẽ không sao.
Cái khôn của dân Việt nằm ở đó. Tai nạn và xui xẻo không bao giờ đến với mình. Cho dù bạn là ai đi nữa, nhưng nếu vẫn còn vô tâm trước bạo quyền và bất công thì một ngày nào đó chính bạo quyền và bất công sẽ gõ cửa nhà bạn.
Biên Tập: nguyễn Hoàng
Nguồn tư liệu: fb, Trịnh Kim Tiến và fb, Vo Thuong Doan Khuc