Nguyễn Văn Đài – RFA
Đầu tiên, vào ngày 6 tháng 10 năm 2014, trong buổi tiếp xúc cử tri tại quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Người cầm đầu đảng cộng sản VN Trọng Lú đã ví các đồng chí của mình như con chuột, ông ta nói” đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.”
Vừa qua, khi chủ trì họp Ban Chỉ đạo xây dựng Quy hoạch cán bộ cấp chiến lược nhiệm kỳ 2021 – 2026, tổ chức tại trụ sở TƯ đảng. Trọng lại gọi các quan chức cộng sản có biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, mất đoàn kết, gây rối nội bộ, tham nhũng tiêu cực, cơ hội chính trị như “con lươn, con chạch”.
Thích thú với cách ví von của người cầm đầu đảng, trong buổi họp quốc hội, đại biểu Nguyễn Anh Trí nêu mong muốn “người không đủ uy tín hãy từ chức, đừng như con lươn, con chạch mà leo cao”.
Trọng Lú, người cầm đầu đảng và Nhà nước gọi những các đồng chí của mình là con chuột, một loài súc vật không những tham ăn mà còn phá hoại mùa màng, tài sản, reo rắc bệnh tật cho con người. Loài người ai cũng ghét và luôn tìm mọi cách để tiêu diệt loài súc vật này.
Vậy Trọng Lú gọi các đồng chí nào của mình là loài chuột?
Tất cả mọi người Việt Nam ở trong và ngoài nước và cả cộng đồng quốc tế đều hiểu rõ bản chất của chế độ cộng sản VN là tham nhũng. Và thực tế là 100% quan chức cộng sản đều tham nhũng ở mức độ khác nhau là bằng các hình thức khác nhau. Trên 90% quan chức cộng sản VN là tham nhũng về kinh tế tức là lợi dụng chức vụ, quyền hạn của mình để đục khoét ngân khố quốc gia, mua quan bán chức, ức hiếp người dân, doanh nghiệp để vòi vĩnh ăn hối lộ,…
Số quan chức còn lại thì thuộc loại tham nhũng vặt, như bày vẽ chuyện họp hành, hội thảo hội nghị, viết sách, bài phát biểu,… rồi bòn rút tiền từ ngân sách chi cho các hoạt động đó. Đồng thời số này tỏ ra trong sạch hơn đám quan chức chiếm số đông kia, nên được bầu giữ các chức vụ để giữ hình ảnh cho đảng. Loại quan chức cộng sản này coi quyền lực chính trị của họ như ngai vàng, dùng quyền lực chính trị để bảo kê cho các quan chức đàn em tham nhũng, ước hiếp Nhân dân. Loại quan chức này, năng lực, đạo đức có hạn nhưng tìm mọi cách bám lấy quyền lực để thoả mãn danh vọng của mình. Đây là loại tham nhũng quyền lực.
Trọng Lú là một ví dụ điển hình cho loại tham nhũng quyền lực. Bản thân Trọng không dám nghĩ mình được đảng trao cho vị trí cầm đầu cả bên đảng lẫn bên Nhà nước. Ông ta thừa nhận mình tuổi cao, sức khoẻ kém, năng lực có hạn, nhận thức lú lẫn… Vậy để bảo kê cho đám quan chức đàn em tham nhũng, lũng loạn Nhân dân, thì Trọng Lú bất chấp liêm sĩ vẫn tham quyền cố vị để cai trị Nhân dân.
Bởi vậy 100% quan chức cộng sản VN đều là chuột theo cách nói của Nguyễn Phú Trọng. Vậy thì Trọng Lú không những coi các đồng chí của mình mà còn coi chính mình là loài chuột bẩn thỉu, ăn hại và phá hoại đất nước, và còn bị loài người khinh bỉ.
Và rồi ông ta lại gọi các đồng chí của mình như những “con lươn, con chạch”. Vì nói đến “con lươn, con chạch”, người ta hay liên tưởng đến những kẻ ra luồn vào cúi, sống lươn lẹo, uốn oéo, giỏi chui luồn, thoắt ẩn thoắt hiện, khó nắm bắt như loài lươn, loài chạch. Một trong những biểu hiện tinh vi nhất của những quan chức cộng sản như “con lươn, con chạch” là thái độ “sống giả”.
Chung quy lại, giả là đối lập với thật, là lợi dụng cái thật để làm y như thật nhằm che mắt, lừa dối thiên hạ vì mục đích hẹp hòi, nhỏ nhoi, không chính đáng. Ví như làm hàng hóa giả để kiếm lợi nhuận bất chính. Buôn bán hàng giả nhằm tận thu lời bất hợp pháp. Học hành giả nhằm nâng “khống” kiến thức với động cơ tiến thân không lành mạnh. Chứng chỉ giả nhằm “hợp lý hóa” trình độ nào đó hay “đánh bóng” lý lịch cá nhân hòng vụ lợi.
Trong suốt lịch sử của mình, các quan chức cộng sản VN qua mọi thế hệ luôn luôn sống giả dối với nhau và cùng nhau sống giả dối với Nhân dân.
Hầu hết các quan chức cộng sản từ trung ương đến địa phương, thuộc mọi ngành, mọi cấp đều chủ trương “sống giả” để tranh đua chức tước thật, giành giật bổng lộc béo bở. Những người “sống giả” có đặc điểm chung là, với cấp trên cái gì cũng phải, cũng đúng, cũng hay; với thủ trưởng thì bao giờ cũng nhẹ nhàng, mềm mỏng, nhũn nhặn “một dạ, hai vâng”; với mọi người thì “mười lăm cũng ừ, mười tư cũng gật”, “gió chiều nào theo chiều ấy”, “thấy xôi khen xôi ngọt, thấy thịt bảo thịt bùi”, lúc nào cũng ứng xử theo kiểu “dĩ hòa vi quý” để cố gắng không làm mất lòng, phật ý ai cả.
Những quan chức cộng sản “sống giả” không dễ phát hiện như hàng giả, chứng chỉ giả, bằng cấp giả. Vì đó là những con người bằng xương bằng thịt hẳn hoi, đôi khi được “khoác” trên mình bằng diện mạo bóng bẩy hào hoa, nhưng họ nhũn nhặn thể hiện “cử chỉ giả” để làm “xiêu lòng” người khác. Những người “sống giả” thường biết “diễn giỏi”, “nói hay”, “giọng ngọt”, lợi dụng tình cảm chân thành, hồn hậu của mọi người nhằm “mua chuộc” nhân tâm.
Như vậy, “sống giả” cũng là một trong những hình thức tạo dựng “uy tín giả” cho quan chức cộng sản cấp cao để lừa dối Nhân dân và những đảng viên cấp dưới .
Các quan chức cộng sản có nghệ thuật “sống giả” đến mức như một “diễn viên có hạng” trong giao tiếp ứng xử, họ sẵn sàng đổi màu như con tắc kè để “mua vui” người này, “lấy lòng” người khác chỉ nhằm mục tiêu tối thượng là “che mắt Nhân dân và chiếm được quyền lực” cho bản thân mình!
Các quan chức cộng sản vẫn “Sống giả” hằng ngày trên những “khuôn mặt thật”, song nó lại được bao bọc tinh vi bởi những cái “mặt nạ” bóng bẩy, hào hoa bên ngoài, thế nên nó rất dễ làm mập mờ, lẫn lộn ranh giới tốt-xấu, đúng-sai, hay-dở làm cho Nhân dân không nhận rõ được bộ mặt thật của chúng.
Châm ngôn có câu “Lộng giả thành chân”, nó vừa có nghĩa “bỡn quá hóa thật”, vừa mang hàm ý những cái giả để lâu ngày nếu không được “vạch mặt chỉ tên” để uốn nắn, chấn chỉnh và loại trừ khỏi cuộc sống thì sẽ đến lúc người ta tin đó là sự thật.
Qua phân tích ở trên thì chúng nhận thấy rất rõ ràng Nguyễn Phú Trọng là kẻ sống giả tiêu biểu nhất trong số 4,9 triệu đảng viên đảng CSVN. Đằng sau bộ mặt của Trọng có vẻ hiền lành, đạo đức là một kẻ bán nước cầu vinh, hèn với giặc, ác với dân, tham quyền cố vị, đối xử tàn nhẫn và độc ác với các đối thủ chính trị trong đảng của mình.
Khi tiếp xúc với người dân, Phú Trọng tỏ vẻ tôn trọng, nhưng trong tâm trí và suy nghĩ của y, y rất coi thường Nhân dân, đặc biệt là y khinh thường tuổi trẻ Việt Nam. Hơn bất kỳ quan chức cộng sản nào khác, Phú Trọng hiểu rõ sự khốn nạn của mình, các đồng chí của mình, đảng của mình và cả chế độ cộng sản, thế mà các thế hệ người Việt Nam vẫn thờ ơ, lãnh cảm với đất nước, dân tộc, để cho chế độ cộng sản tồn tại trong nhiều thập kỷ qua.
Phú Trọng và các quan chức đảng cộng sản coi thường Nhân dân còn bởi lẽ chúng đã và đang tước đoạt và chà đạp lên tất cả các quyền con người về chính trị của Nhân dân, thế nhưng thế hệ trẻ Việt Nam, thế hệ tương lai của đất vẫn cam chịu, hèn nhát không dám vùng lên đấu tranh đòi lại quyền làm người của mình.
Trọng Lú đã gọi đúng bản chất của chính ông ta và các đồng chí của mình là loài chuột thì nay lại gọi bổ sung thêm vào bản chất của ông ta và các đồng chí của mình là loài lươn, chạch.
Thật bất hạnh cho một dân tộc Việt Nam anh hùng với hơn 90 triệu người phải bị cai trị bởi loài súc vật chuột, lươn, chạch.