Lẽ nào người VN không nợ “tiền đò” sự thật? (phần 2)

- Quảng Cáo -

Kính thưa quý thính giả, phần một bài viết nhan đề “lẽ nào người VN không nợ ‘tiền đò’ sự thực” của nhà văn Võ Thị Hảo đã tóm lược việc nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam nhà văn Nguyễn Quang Lập, blogger Lê Hồng Thọ cùng những sự kiện liên quan; từ đó, tác giả khẳng định một sự thực là, dẫu xét trên phương diện nào của Hiến pháp VN và những cam kết quốc tế mà VN đã ký, thì hai người cầm bút vừa kể vẫn hoàn toàn vô tội. Không những thế, việc bắt bớ này chính là hành vi tước bỏ quyền tự do ngôn luận của công dân, là một trong những tội ác chống lại loài người. Bên cạnh đó, việc công an tung ra nguồn tin nhà văn Nguyễn Quang Lập đã nhận tội thì có nhiều phần đó chỉ là thủ thuật thông thường của công an để bôi nhọ và cô lập những người bất đồng chính kiến như họ đã từng làm nhiều lần. Ngay cả nguồn tin của công an là đúng đi nữa thì chuyện một người tàn tật, lắm bệnh hoạn như nhà văn Nguyễn Quang Lập, mà bị đưa vào giam cầm trong nhà tù như là một phương thức tra tấn, để ông phải lùi một bước như vậy, thì người ta cũng không thể không biết ơn những gì ông đã làm, đã hy sinh vì quyền lợi cộng đồng trên con thuyền Quê Choa.

******

Ta nợ “tiền đò” những người đã hy sinh bản thân vì lợi quyền chung

Một người  đa tài, nhân cách đáng nể trọng như Nguyễn Quang Lập, nếu chọn con đường viết văn, viết báo dối trá, tụng ca cho nhà cầm quyền, hoặc thờ ơ, vô lương trước sự thật và nỗi đau của đồng bào mình thì đã có rất nhiều dịp để vơ vét vinh thân phì gia. Nhưng anh đã không chọn con đường làm một nhà văn nô lệ, mặc dù đa phần nhà văn, nhà báo và những người được gọi là có học ở VN đã chọn con đường đó.

- Quảng Cáo -

Theo dòng thời gian, chính kiến của người đồng hành với sự thật và lên tiếng vì sự thật ngày càng rõ ràng theo sự thức tỉnh. Con đường họ đi là con đường xa thẳm và đầy chông gai, càng đi càng chuốc lấy thiệt hại cho bản thân mình và gia đình. Những điều họ nói và viết ra, thay vì sẽ bị những tin tức sự kiện mới bồi lấp và đi vào quên lãng, thì với sự đàn áp của nhà cầm quyền, với thực tế một VN đang ngày càng đàn áp tự do và nhân quyền, đi ngược lại con đường phát triển của nhân loại, những điều họ nói và viết ra lại càng có sức lay động mọi người.

Vì sao blog Quê Choa của Nguyễn Quang Lập lại có tới hơn một trăm triệu người đọc, trong khi anh không hề dùng những thủ pháp giật gân câu khách và anh chẳng có tiền bạc và  thế lực nào để hỗ trợ cho anh trong việc làm blog này? Con người tàn tật ấy đã làm được một điều phi thường mà những người dân có lương tâm trong  nước VN phải tri ân, cũng như tri ân những blogger như Ba Sàm, Hồng Lê Thọ, Điếu Cày… và nhiều người khác.

Bởi vì người đọc  vốn công bằng. Họ chẳng vì Nguyễn Quang Lập. Họ hào hứng dành thời giờ quý giá đến với Nguyễn Quang Lập chỉ vì trong những bài viết, trong blog của anh có họ – những người dân thấp cổ bé họng – tầng lớp bị tổn thương nhiều nhất về quyền lợi so với giai tầng cầm quyền tham nhũng.

Và tại Quê Choa, họ được đáp ứng phần nào khao khát thông tin về sự thật. Họ được đọc  những bài viết trung thực, có chất lượng từ những trang web khác, được tiếp cận những cái nhìn nhiều chiều để tự mình chọn lọc thông tin cho khách quan hơn, tránh sự việc bị bóp méo hoặc sự thờ ơ, che giấu từ phía bộ máy tuyên truyền khổng lồ chỉ phục vụ quyền lợi của những kẻ tham nhũng và bán nước.

Đã có trên một trăm triệu lượt người vào đọc Quê Choa, thì ít ra cũng có cỡ cả hàng chục triệu người nợ và hàm ơn Nguyễn Quang Lập.

Không nợ nần sao được. Chúng ta nợ anh, cũng như nợ những blogger quên mình làm ra những trang thông tin vô vụ lợi cho cộng đồng, chỉ để thể hiện một khát vọng muốn cho VN bảo vệ được chủ quyền đất nước, cải cách thể chế tiến bộ để người VN đỡ khổ, đi nhanh hơn trên con đường phát triển.

Ai đi đò mà chẳng phải trả tiền đò. Nếu không trả nghĩa là đi nhờ. Nhờ là nợ mãi.

Khi chúng ta đi trên con đò chở sự thật, chúng ta nợ người lái đò không phải tiền. Món nợ của chúng ta lớn hơn nhiều. Đó là nợ mồ hôi nước mắt và có khi cả máu của người lái đò đơn độc dưới vô vàn hiểm nguy.

Đó là loại nợ nhân tâm.

Chúng ta đã chứng kiến nhiều người làm nên những kỳ tích anh hủng. Liều mình lấy thân che cho một em nhỏ trước bom. Lao vào lửa cứu người trong đám cháy. Đó là những hành vi hết sức đáng khâm phục và hàm ơn. Nhưng thường những hành động anh hùng kiểu đó diễn ra trong khoảnh khắc. Nguy hiểm chết người trong khoảnh khắc và áp lực sẽ chấm dứt rất nhanh.

Tho-Lap-Nhat_Vinh 400x300

Sự lựa chọn hy sinh của những anh hùng kể trên khác với đặc thù của những nhà bất đồng chính kiến, những nhà phản biện, những người viết vì lương tri.

Thử thách đối với họ là những tháng năm dài của đời người phải đối diện với áp lực nguy hiểm của cả một bộ máy đàn áp khổng lồ đè nặng lên tâm tư và đời sống trong từng giờ giờ ngày ngày phút phút năm năm. Khi đã là một người viết chuyên chở sự thật tại một đất nước độc tài như VN, mỗi ngày đều có thế là ngày cuối cùng anh được sống hoặc được tự do. Mỗi người đi qua anh, ngồi trước cửa nhà anh đều có thể là một người theo dõi và hãm hại anh bất cứ lúc nào. Khi đã là một người bất đồng chính kiến, đứng về phía sự thật, không những bản thân anh mà có thể cả người thân, gia đình anh cũng sẽ bị triệt phá mọi đường sinh kế.

Tại sao một người bị tàn tật, bệnh hiểm nghèo như Nguyễn Quang Lập hoặc một số người khác phải đơn độc liều thân?

Lỗi một phần là ở chúng ta, một đám đông vô số những người thờ ơ, vờ câm điếc mù lòa, biết hết về những bất công, ấm ức trong dạ, khao khát một bến bờ công lý nhưng vì đàn áp, vì sợ hãi mà không làm bất cứ điều gì để phản đối những cái xấu, bất công, để mặc tham nhũng và lũ xẻo thịt đất nước hoành hành.

Đã biết rằng nợ, thì sao không trả? Một chữ ký vào kiến nghị  yêu cầu trả tự do cho Nguyễn Quang Lập và các nhà bất đồng chính kiến, các blogger khác đang bị cầm tù, truy bức khác, đó là một việc làm tối thiếu và cấp bách vào lúc này, chí ít cũng là tự an ủi lương tâm.

Nhà cầm quyền VN cần hành xử theo lẽ phải, trả tự do ngay cho Nguyễn Quang Lập, Hồng Lê Thọ, Nguyễn Hữu Vinh …và những người bất đồng chính kiến, dân oan đang bị cẩm tù khác. đồng thời hủy bỏ ngay điều 88 và 258 của Bộ Luật Hình sự hiện hành.

- Quảng Cáo -

Chúng Tôi Mong Có Góp Ý Kiến Thêm Từ Quý Vị

Please enter your comment!
Please enter your name here