Tư tưởng nô dịch ất phải hành động vong nô
Ba năm nay, tôi không viết về việc điểm tin vặt nữa, mà chuyển sang viết về những ý tưởng cho cộng đồng. Nhưng hôm 09/10/2014, trong cuộc họp quốc hội, ông Bộ trưởng tài chính đưa ra thông tin: Năm 2015 không có đủ tiền để tăng lương viên chức. Trong một rừng tin tức Việt Nam, tôi cho rằng đây là tin đáng sợ nhất. Dự tính năm 2015 nợ công của chính phủ lên đến 64% GDP. Trong đó, nợ công của Việt Nam cơ cấu chủ yếu là nợ nước ngoài. Một con số nói lên tình hình nền kinh tế sẽ vỡ nợ.
Cái đáng sợ thứ nhất là, nếu không tăng lương như đã định, mà lạm phát cứ tăng, đời sống vật giá cứ phi mã, thì lấy gì công chức nhà nước sống, nếu không tha hóa và tham nhũng? Trong khi đó, đồng lương công chức Việt Nam đã không thể đủ sống đàng hoàng, nên mới có chuyện tham nhũng không thể giải quyết được. Khi con người đã tha hóa thì, còn gì đáng sợ hơn trong tất cả các loại đáng sợ ở trên đời?
Cái đáng sợ thứ hai là, nếu phải tăng lương công chức thì phải khoan sức dân bằng thuế phí trong hoàn cảnh kinh tế đang ngày càng tồi tệ như hiện nay? Vì ngay cả nước cung cấp cho nông dân tưới tiêu ruộng đồng, mà quốc hội cũng nghĩ ra để đánh thuế, trong khi đó, quá nhiều thuế phí, và tình cảnh bị gian thương ép giá, đã làm cho nông dân bỏ ruộng cày, đi lên thành phố kiếm sống bằng lao động giản đơn. Sức dân có hạng, nên khi sức dân đến cùng cực thì điều gì sẽ xảy ra? Đầu tiên là trộm cướp, lừa đảo lưu manh, thứ đến là giết người cướp của, và cuối cùng là… tức nước vỡ bờ.
Cái đáng sợ thứ ba không nói ra thì ai cũng biết. Nó báo cho người dân biết rằng, tình hình kinh tế nước nhà đã và đang đi đến đáy chưa thấy, nên hàng loạt doanh nghiệp sụp đổ, dẫn đến thu ngân sách không đủ để chi lương công chức. Nó là cái nguy, nhưng cũng là cái cơ hội để cho chính quyền nhìn lại xem chế độ chính trị đã đúng hay sai? Cần thay đổi như thế nào, không thể cứ ôm cái mới luẩn quẩn chủ nghĩa Marx Lenin, với nền kinh tế đặc thù Trung Cộng biến tướng thành cái chữ mỹ miều: “kinh tế định hướng xã hội chủ nghĩa”, theo kiểu chơi chữ để mỵ dân hơn là thực sự cầu thị phải làm gì cho đất nước hùng cường.
Cái sợ thứ nhất là sợ con người Việt đã ngày càng trở nên súc vật trong cuộc sống. Con người mà đã hư đốn thì xã hội ắt sẽ loạn. Vì chữ Nhân trong Thiên – Địa – Nhân là chữ quan trọng nhất để làm nên một quốc gia hùng cường.
Cái sợ thứ hai là sợ rằng nền kinh tế Việt Nam đang trên đà đổ dốc mà chưa thấy đáy, và lòng dân không còn tin tưởng vào chế độ. Kinh tế quyết định chính trị, kinh tế mà sụp mãi thì chính trị ắt sẽ đổ theo. Lòng dân đã mất ắt chế độ sẽ mất theo. Đó là 2 quy luật tất yếu.
Cái đáng sợ thứ ba là hệ quả của một nền kinh tế chính trị không đúng. Nó là nguyên nhân chính dẫn đến 2 cái trên. Nhưng chính trị là một nghệ thuật của sự có thể. Cho nên, có thể thay đổi được để cứu tất cả. Vì thế, nguy cơ sụp đổ chính trị và kinh tế Việt Nam là có thật, nó như một bóng ma đang lù lù xuất hiện lớn dần, rất nhẹ nhàng và yên ắng, nhưng không ai đoán được nó sụp khi nào.
Trong nguy lại có cơ hội, nếu đảng cầm quyền biết cầu thị. Nó cũng là dịp để từ bỏ Trung Cộng, từ bỏ tư tưởng vay mượn của người khác. Xưa thì vay mượn Khổng Khâu để làm nên 1000 năm Bắc thuộc phong kiến. Nay vay mượn Marx Lenin và Mao để làm nên một thời đại Bắc thuộc mới.
Đã đến lúc phải tư duy độc lập, làm nên tư tưởng của mình để xây dựng đất nước Việt hùng cường.
Tư tưởng mà vay mượn thì hành động cũng chỉ là kẻ nô vong.
http://bshohai.blogspot.ca/
THIÊN ĐƯỜNG HOAN CA
Ngẫm ngẫn mà nghe tiếng dân tôi
Ai oan kêu than với phận người
Tự do dân chủ bật cười
Văn minh công lý bằng mười tư danh
Phận kíp người nhỏ bé mong manh
Vô tư sản một mành chiếu đắp
Trẻ em thiếu thời cấp cặp
Vé số nào cũng tập kinh doanh
Phận dân hèn cứ mãi loanh quoanh
Ruộng với đất cơm canh qua bửa
Quanh năm của thiếu người thừa
Bệnh đau sá kệ thí bừa biết sao
Cơm với áo lao đao vất vả
Người cố trụ người ngã xứ đi
Bốn người ăn xổi ở thì
Nhà thuê cửa mướn cu li thợ nề
Em bé nhỏ chiều về sắp vé
Bán chưa xong lối rẽ mời anh
Chú ơi ! Bác giúp cho đành
Bán cho kịp buổi chiều hanh bóng nhoà
Vẫn khốn khó cái nghèo còn đó
Lam lũ nhiều chẳng bỏ thiếu dư
Học hành giã biệt câu từ
Ngậm ngùi phận số bần cư định hình
Như thế đó an bình mà sống
Lỗi kíp người trừ cộng nhân chia
Kẻ thì dư dã đuề huề
Vào ba rựu ngoại tiền ria triệu nghìn
Người khốn khó nhịn ăn từng bửa
Nhỡ bệnh đau chao ngửa lại nghiêng
Hàng rong nhặt góp đồng tiền
Đánh giầy vé số nỗi niềm bé ơi
Việt Nam công việc lả lơi nhiều
Thành phần quan chức chẳng quan liêu
Thiêng đường xứ sở phù nhiêu
Dân tình giàu có tiền tiêu thoả lòng
Ngày mưa đỗ bên đường chiếc bóng
Bé nhỏ nhoi mắt ngóng người qua
Hôm nay mùng tám thứ ba
Chú cô mua hộ về nhà giử em
Cái xứ sở cà rem phơi nắng
Cá leo cây mèo lặng biển chơi
Đô la rải khắp mọi nơi
Nhà nhà no ấm đất trời hoan ca
TTN