Có bao giờ bạn tự hỏi, người ta biểu thị sự phản kháng bằng tuyệt thực để làm gì, và vì sao lại có chuyện tuyệt thực?
Tuyệt thực đã có trong lịch sử của loài người từ rất lâu, thậm chí hình thức này đã nằm trong ghi chép của luật pháp Ireland cổ xưa. Nếu ai đó nhận ra điều sai trái của bạn và tự mình nhịn đói đến chết trước cửa nhà bạn, đó là một món nợ danh dự và công lý mà suốt cuộc đời mà bạn phải gánh.
Trong đời sống hiện đại, Mahatma M. Gandhi (1869-1948), người tiên phong của phong trào sự bất tuân dân sự, đã phát động nhiều cuộc tuyệt thực và ăn chay để phản đối sự cai trị hà khắc của người Anh tại Ấn Độ. Con đường bất bạo động của ông tạo ra một giá trị khác của việc biểu tình: Những người tuyên bố tuyệt thực hay tham gia tuyệt thực không mang ý nghĩa của “chống lại”, mà họ hành động dựa trên sức mạnh tinh thần để đòi hỏi việc đạt được một giá trị phổ quát mang tính đại chúng.
Tuyệt thực trong việc phản kháng, bất tuân dân sự thường bị các chế độ độc tài hay cộng sản bóp méo là một hình thái như “nằm vạ”, nhưng thực chất các cuộc “nằm vạ” đó cao quý ở chỗ là các yêu cầu của người tuyệt thực thường nhắm đến một quyền lợi chung của cộng đồng, hay công bằng xã hội. Tuyệt thực được giáo sư Sharman Apt Russell, tác giả của Hunger: An Unnatural History (tạm dịch Nhịn đói: Một lịch sử bất thường) dẫn ra với những ví dụ đáng kính trọng, và thành quả của nó đã thúc đẩy nền văn minh và nhân ái của con người.
Một trong những người tuyệt thực đầu tiên được ghi vào sử sách đầu thế kỷ 20, là trường hợp của bà Marion Wallace-Dunlop (1864-1942). Là người đấu tranh cho nữ quyền và yêu cầu cho phái nữ phải được quyền bỏ phiếu bầu như nam giới, bị bắt giam, bà đã từ chối các bữa ăn. Khi bác sĩ trong trại giam đến yêu cầu bà dùng đến các phần ăn, bà đã tuyên bố “Ăn, là một quyền tự quyết của tôi”. Bà đã được trả tự do khỏi nhà tù Holloway sau 91 giờ tuyệt thực.
Nhưng cũng có chính quyền bất chấp cái chết của công dân mình. Chẳng hạn như trường hợp Bobby Sands (1954-1981), người đấu tranh cho việc cải thiện chế độ lao tù ở Bắc Ireland vào năm 1981. Đó là vết nhơ khó tả của chính quyền bấy giờ và bị ghi vào sử sách nhân loại như một hệ thống khủng bố con người. Trong mắt thế giới, loại chính quyền để cho công dân của mình tuyệt thực đến chết vì quan điểm khác biệt, là loại vô liêm sỉ.
Việc phản kháng bất bạo động là hình thức phổ biến và được rất nhiều người thực hiện, bao gồm những người không phải là chính trị gia. Mia Farrow – nữ diễn viên điện ảnh cũng đã áp dụng cách tuyệt thực để phản đối cuộc xung đột ở Darfur trong năm 2009. Chính quyền Khartoum (Sudan) đã dùng quân đội và công an để trấn áp và khuất phục dân chúng tại Darfur rằng chỉ có họ mới có quyền duy nhất lãnh đạo đất nước.
“Tuyệt thực trở thành một hình thái văn hóa được tổ chức để kiếm tìm công lý trong thế kỷ 20” (“It has become an established cultural form of seeking justice in the 20th Century), nữ giáo sư Sharman Apt Russell đã khẳng định như vậy, trong sách của mình.
Tuy nhiên bà Russell cũng cảnh báo rằng, sức mạnh của vấn đề tranh đấu bằng tuyệt thực là được sự quan tâm liên tục của công chúng. Sức mạnh của việc tuyệt thực sẽ yếu dần nếu công chúng bị chính quyền tổ chức đánh lảng qua các sự kiện khác như giải trí, các vụ bê bối dàn dựng… Công lý và tính mạng của người tranh đấu phụ thuộc và sức quan tâm và chia sẻ lan rộng của cộng đồng. Thế kỷ 21, cộng đồng mạng là một sức mạnh vô lượng trong việc hậu thuẫn và giải cứu những người chọn đấu tranh bằng tuyệt thực.
Tuyệt thực không phải là hình thức hay nhất trong các loại tranh đấu, tuy nhiên vì hiệu quả của nó, nên tuyệt thực đã được sử dụng bởi cả hai phong trào bạo động và bất bạo động. Ý nghĩa phát đi khắp nơi cho thấy một hình ảnh quan trọng rằng ước muốn ôn hòa và chính nghĩa của người tranh đấu, đại diện cho sự tuyệt vọng và bất tín của nhân dân đối với nhà cầm quyền.
Nhà nghiên cứu xã hội học Michael Biggs từ đại học Oxford ghi nhận rằng thường thì các chính quyền đối diện với các trường hợp tuyệt thực, sẽ không sớm có các hành động nhượng bộ nhằm thách thức sức mạnh tinh thần và chịu đựng của các nhà tranh đấu. Nhưng càng kéo dài, chính quyền càng nhận được số lượng dân chúng căm ghét dành cho họ ngày càng lớn hơn. “Tính bất tuân dân sự và bất hợp tác của người dân dành cho chính quyền ngày càng lớn, đó là khởi đầu cho những hỗn loạn và sụp đổ của một chế độ coi thường mạng sống và tiếng nói của người dân”, Michael Biggs viết.
Trở lại với trường hợp đau lòng của nghị sĩ Bobby Sands, khi ông mất vì suy kiệt từ cuộc tuyệt thực cho việc đòi cải thiện chế độ lao tù, đám tang của ông tại Belfast đã có đến 100.000 tham dự, mở đầu cho tiền đề của một cuộc đổi thay. Trong thời hiện đại, việc đưa đám tang của một người tuyệt thực đến chết vì công lý và cộng đồng, hoặc chỉ tưởng niệm tại nhà, đó là những cam kết dứt khoát về việc không còn chấp nhận chế độ đương nhiệm.
Hầu hết những người đấu tranh bằng tuyệt thực muốn sử dụng mạng sống của mình như một cam kết sẵn sàng trả giá cho đổi thay. Tuyệt thực không có nghĩa là người tranh đấu muốn kết cục là cái chết, nhưng họ sẵn sàng chấp nhận cái chết, như một cột mốc để chính quyền xét lại tự cách cầm quyền của mình, trước sự giám sát và phẫn nộ của nhân dân.
Việc tuyệt thực trong lao tù cũng vẫn hay xảy ra. Vì bởi trong trại giam, khó có hình thức nào biểu tình được, ngoài tuyệt thực. Trong tù, chính phủ chính xác là nơi phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của tù nhân, nếu tù nhân chết, lời kết án sẽ nhắm vào chính phủ từ người dân cũng như các quốc gia khác đang có thông tin theo dõi về tình trạng trên.
Thế kỷ 21, đám đông dân chúng có thể gửi thỉnh nguyện thư cho tòa án quốc tế để xét xử quan chức/chính quyền chịu trách nhiệm về thảm trạng. Trường hợp của Giang Trạch Dân bị tòa án Tây Ban Nha truy nã về việc thảm sát con người (2013) do đơn tố cáo từ một người Tây tạng tên là Thubten Wangchen, là một ví dụ. Theo cáo quyết, tất cả những quốc gia liên đới ngoại giao và chính sách nhân quyền với Tây Ban Nha đều có nghĩa vụ truy nã và bắt giữ Giang Trạch Dân, bất chấp việc ông ta nguyên là Chủ tịch Trung Quốc.
————–
PHỤ LỤC
————–
Một người tuyệt thực có thể kéo dài mạng sống đến bao lâu?
Nếu được uống nước, một người tuyệt thực dẻo dai có thể sống đến 60 ngày, tuy nhiên, với thể trang yếu và mang bệnh, bất kỳ ai cũng có thể chết trong vòng 8 đến 10 ngày. Một trong lý do có thể giúp kéo dài sức chịu đựng, khi glucose – lượng đường trong cơ thể cạn kiệt – thường là từ 3-5 ngày. Cơ thể sẽ chuyển qua việc dùng chất béo có sẵn trong cơ thể để làm năng lượng sinh tồn. Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc chất béo xuất hiện trong máu vượt mức, sẽ trở thành nguy hiểm. Tim, gan và thận sẽ là những bộ phận bị tổn thương nhanh trong giai đoạn này.
Theo lời khuyên của các bác sĩ, những người tuyệt thực nên uống nhiều nước, uống vitamin, đường và muối… sẽ có thể kéo dài mạng sống của mình thêm đôi chút. Trong trường hợp của ông Trần Huỳnh Duy Thức ở trại giam Nghệ An hiện nay, được biết ông chỉ uống nước và từ chối mọi thành phần bổ sung./.
Chát cùng em hok
Đúng cái mả bố mày rồi à
Đồng bào ở Úc đã làm được! Đã tuyệt thực trước toà nhà quốc hội Úc để vận động cho THDT. Đồng bào ở Washington DC, London, Paris, Berlin, hãy hành động, cùng nhau tiếp sức cho THDT. Hôm qua các dân biểu Liên Bang Úc đã gửi thư cho Tòa Lãnh Sự Úc tại Hà nội, yêu cầu Đại Sứ Úc tại Việt Nam ông Craig Chittick quan tâm và theo dõi đến trường hợp của anh Trần Huỳnh Duy Thức. Nội dung lá thư như sau:
Kính gửi Đại Sứ Craig Chittich
Lãnh sự Quán Úc tại Việt Nam
Hà Nội
Thưa Đại Sứ,
Tôi xin được viết để trình bầy về ông Trần Huỳnh Duy Thức, một nhà đấu tranh cho nhân quyền, đồng thời cũng là tiếng nói kêu gọi cải cách kinh tế, xã hội, chính quyền tại Việt Nam.
Hôm Thứ Tư 12 tháng Chín, cùng với Dân biểu Clare O’Neill và Dân biểu Julian Hill, tôi đã gặp phái đoàn Việt Nam của chương trình Radio Việt Nam – Sydney ngay trước Tòa Quốc Hội, đang tuyệt thực 12-tiếng, chống đối sự đối sử của nhà cầm quyền Việt Nam với ông Thức, người hiện đang bị giam tại nhà tù số 6, tỉnh Nghệ An.
Ông Thức là một kỹ sư và là một doanh nhân, cũng là một nhà đấu tranh nhân quyền, người sử dụng bút hiệu Trần Đông Chấn, viết những bài báo mạng chỉ trích Chế độ Cộng sản Việt Nam. Ông Thức viết về vấn đề xã hội, chính trị, kinh tế đang xảy ra tại VN.
Năm 2010, Ông Thức bị kết án 16 năm tù giam, cộng thêm 5 quản chế tại gia sau khi được thả, trong một phiên tòa kéo dài chỉ một ngày. Ông bị kết tội theo Điều 79 của bộ Luật Hình Sự 1999 của VN vì “hoạt động nhằm lật đổ Chính quyền Nhân dân”. Án tù 16 năm của ông Thức là một trong những bản án dài nhất từ trước đến giờ cho một người bất đồng chính kiến tại VN.
Ông Thức đã trải qua hơn nửa việc thụ án và hiện đang tuyệt thực kể từ ngày 14 Tháng Tám, và ngày 9 Tháng Chín vừa qua là ngày thứ 27 của việc tuyệt thực. Khi cha của ông Thức, ông Trần Văn Huỳnh, được phép chỉ thăm một lần trong một tháng, tôi tin rằng ông Thức vẫn còn đang tuyệt thực.
Ông Thức đang tuyệt thực để phản kháng việc đối xử dành cho các tù nhân tại VN, điều kiện trong trại giam số 6, tỉnh Nghệ An, đồng thời chống đối việc nhà cầm quyền VN cưỡng ép ông chấp nhận đi lưu vong để được thả sớm. Tuy nhiên, ông đã từ chối bị đầy đi lưu vong khỏi VN. Đây không phải lần đầu tiên tuyệt thực, ông đã làm trước đây để ủng hộ người dân đi tìm công lý trong thảm họa môi trường gây ra bởi nhà máy thép Formosa năm 2016.
Một điều rõ ràng rằng ông Thức là một người can đảm dám biểu lộ ước nguyện muốn ở lại VN để phục vụ đất nước, hơn là bị lưu đầy để đổi lấy được trả tự do sớm. Ông Thức là một nhà đấu tranh kiên cường cho nhân quyền tại VN và vẫn tiếp tục lên tiếng cho cải cách xã hội và kinh tế tại VN.
Dựa trên những hoạt động của ông Thức, và cuộc tuyệt thực đang kéo dài, xin thay mặt cho gia đình ông Thức và Cộng Đồng Việt Nam, xin chân thành kêu gọi ông Đại Sứ quan tâm và theo dõi tình trạng an sinh của ông Thức, khi biết rằng tội của ông Thức chỉ là cố gắng bênh vực cải cách tiến bộ về công lý và cải thiện nhân quyền ở VN.
Trân trọng
Dân Biểu Chris Hayes – Đại diện Liên Bang Đơn vị (bầu cử) Fowler
Đồng ký tên:
Dân Biểu Clare O’Neill – Đại diện Liên bang Đơn vị Hotham
Dân Biểu Julian Hill – Đại diện Liên bang Đơn vị Bruce
Peter Tongdinh.anh thấy bãi cứt nào chú cũng nhẩy vào đòi ăn
Cu này nhịn dk 49 ngày chưa
Làm sao mà nhịn dc cứt như mày hả con chó chui gầm chạn,mau úp cái bãi cứt mà mày hay ăn lên đây coi
Lê Quang Diễn bởi vậy,vn mình còn chậm phát triển là còn do cái tính hay ăn cắp vật tư công trình giống như mày vậy
Đáng trân trọng .
Peter Tongdinh vậy mày có bỏ đc bản chất loài chó của mày k? Mày sủa đây này
TUYỆT THỰC LÀ THỰC RẤT TUYỆT
Peter Tongdinh Peter Tongdinh vậy mày có bỏ đc bản chất loài chó của mày k? Mày sủa đây này
Chuột Nhắt, đừng xúc phạm loài chó vậy bạn. Bạn biết vì sao bạn peter chửi mình vô cớ vậy mình vẫn im lặng chứ. Mình không muốn xúc phạm dù là con linh cẩu đến thịt còn thối.
Chuột Nhắt ơi,tết này mà mày vẫn k có tiền về quê thì mày đi xin thử thằngLê Lê Quang Diễn thử xem,vì nó là dân ăn cắp vật tư ở công trình nên chắc cũng có tiền đấy
Peter Tongdinh chỉ như một con chó, người ta bảo sủa là sủa luôn đây nè. Ahihi
Chuột Nhắt, đã nói bạn đừng so sánh vậy mà. Tội con chó chứ.
Lê Quang Diễn nhưng Peter Tongdinh nó cứ sủa thì nó là loại súc vật nào khác đc.
Chuột Nhắt, linh cẩu nha bạn.
Chuột Nhắt dư luận viên , bán linh hồn phục vụ cho quỷ , chuyên đi bình luận phản biện , nhầm chia rẻ niềm tin anh em trong nước
Minh Luân Amoled kẻ tay nhanh hơn não,bán não cho bọn ma quỷ, chuyên đưa mũi cho người ta xỏ.