“…Hái café có cái thú của leo trèo, ai cũng có thể hái café. Thấp thì hái nhánh thấp, cao thì với nhánh cao. Đàn ông con trai leo lên thang, đàn bà con gái tìm nhánh vừa tay mà hái. Cái túi vải bên hông, lựa nhành nào trái đỏ thật nhiều, vinh xuống thấp tha hồ mà lẩy trái. Cả nhóm người vừa là gia đình vừa là họ hàng đến để giúp công, nói cười rôm rả. Dĩ nhiên lâu lâu phải một mẻ nhảy choi choi như đụng tổ kiến vàng.
Có trái café rồi mang phơi thật khô, sàng, sấy, xẩy vỏ đi còn lại hạt. Những hạt café có màu vàng thật nhạt, pha chút nâu đất xiểng mùi ngây ngấy chua chua. Lúc trái còn tươi màu đỏ, nhấm nháp phần thịt mỏng tanh của trái có vị ngòn ngọt pha chút chan chát ở đầu lưỡi, phần café chả có vị gì chỉ nhàn nhạt, chán ngắt. Thế mà rang xong, xây nhuyễn, dùng nước nóng lấy những tinh túy trong tâm café ra nó lại có vị đắng lạ lùng. Đắng quyến rũ, đắng nghiện ngập. Ai đã uống café mà không nhung nhớ, ai đã không từng bước vào quán café. Vị café trong sách vở khi các bộ lạc châu phi tìm ra đã được xem là linh dược…”