Vài ý nghĩ vớ vẩn trước ngày đại tang:
-Thông cáo nhà nước viết, giữa hai giòng lệ: ông chủ tịch nước “mắc bệnh hiểm nghèo, dù được các bác sĩ hết lòng cứu chữa, lãnh đạo Đảng, nhà nước hết sức quan tâm, tạo điều kiện, nhưng không qua khỏi“. Các đồng chí khác nên rút kinh nghiệm, khi thấy lãnh đạo Đảng hết sức quan tâm, nên ghi chỗ trước ở nhà thương Nhật Bản. Nhất là làm di chúc, để lại của cải đã vồ được trong suốt cuộc đời vất vả làm đầy tớ dân.
-Ông Quang ghi trong lý lịch: “vô tôn giáo”, nhưng cuối đời, ông xì xụp cầu xin Phật hăng say. Hoặc ông nói láo với Đảng, hoặc ông xạo với Phật. Nói láo với Đảng có nguy cơ mất mạng khi còn sống (mặc dù Đảng là tổ sư nghề nói láo). Xạo với Phật, sẽ khó ăn nói khi về bên kia thế giới.
-Cả nước có vẻ hả hê khi nghe tin chủ tịch băng hà. Ở cái xứ có vạn ngày buồn, có một ngày vui, người ta tìm mọi cơ hội để vui. Không vui được với trái banh, đành vui nghe tin chủ tịch lià đời.
-Ông Quang chỉ là vua không ngai, chủ tịch giấy, mà lòng dân như vậy, hãy tưởng tượng khi vua thật băng hà. Ông Quang dù sao cũng không phải, hay không có cơ hội, trở thành người tham nhũng nhất, tàn bạo nhất, ngớ ngẩn nhất, đáng ghét nhất, bán nước hăng say nhất trong tập đoàn lãnh đạo hiện nay
-Có người nói Ông Quang bị đầu độc vì chống Tàu. Nếu chống Tàu phải bỏ mạng, mà tới cuối đời vẫn ngậm miệng ăn tiền, cái chống ấy nếu có thực, nó cũng lừ đừ quá. Đỡ lo ngại cho tương lai nước Tàu.
– Ai giết ông Quang, nếu quả thực ông không chết vì “virus” lạ ? Trong tiểu thuyết trinh thám “Murder On The Orient Express”, Agatha Christie kể chuyện một án mạng trên xe lửa xuyên Âu Châu. Ai là thủ phạm ? Sau khi phân tích, điều tra, thám tử Hercule Poirot kết luận: tất cả những người trên tàu đều là sát nhân. Mỗi người có một lý do để đâm nạn nhân một nhát dao. Trong một đảng mafia, mỗi godfather có lý do để làm thịt ông trùm khác.
-Có nên mừng khi vua chết ? Truyện cổ kể một người dân vật vã, than khóc khi bạo chúa chết.
Hỏi: bạo chúa hành hạ anh, cướp đoạt của cải, đưa anh đi tù đày, tại sao khóc ?
Trả lời: ông ta tàn bạo thật, nhũng lạm thực, nhưng làm vua đã lâu, vơ vét đã đủ, giết đã mỏi tay. Vua này chết, vua khác lên thay, khỏe mạnh hơn, tham lam hơn, đói tiền bạc hơn, còn khổ hơn nữa. Tôi khóc là khóc cho tôi.
-Sẽ có thay đổi gì cho đất nước khi vua chết ? Chẳng có gì thay đổi cả. Với vua mới hay hoàng đế cũ, trăm họ cũng sẽ cúi đầu chờ dạy phải nghĩ gì, phải làm gì, phải yêu ai, phải căm thù ai. Tuân lệnh vua quan quen rồi, dần dần thành ghiền, bỏ không được
-Ai sẽ thay ông Quang? Mỗi người một ý. Cá nhân tôi, tôi nghĩ người xứng đáng nhất là Quang Lùn, thuộc nhóm Cờ Đỏ. Quang Lùn là người cuối cùng hăng say bảo vệ chế độ; Không biết người có bằng Tiến sĩ, giáo sư, hay Nghệ sĩ ưu tú không, có thông thạo 29 ngoại ngữ không, nhưng ăn nói mạch lạc, tư duy thâm thúy, không thua gì các đỉnh cao đã lãnh đạo đất nước từ trên nửa thế kỷ nay. Rất mong được Quang Lùn dẫn đường đi tìm tương lai./.
Leave a Comment