Một vụ khủng bố có tổ chức
Vụ án Đồng Tâm đã làm sôi sục dư luận xã hội kể từ khi nhà cầm quyền Cộng sản tổ chức cuộc thảm sát đêm 9/1/2020 bằng hàng ngàn công an với đầy đủ thiết bị, chó nghiệp vụ tấn công vào làng lúc 3 giờ sáng.
Dư luận đã sôi sục với hành động man rợ có tổ chức của một nhà nước cộng sản đối với dân lành. Những luận điệu nhà cầm quyền đưa ra nhằm che đậy, xoa dịu và dọa nạt đối với những người quan tâm tìm hiểu sự thật đã không có tác dụng.
Những hành động dọa dẫm, trấn áp, bắt bớ và những việc làm thất đức khác như cướp đoạt tiền phúng viếng đám ma cụ Lê Đình Kình – Một đảng viên kỳ cựu, nguyên Bí thư đảng ủy – đã bị đồng đảng giết một cách man rợ ngay trên giường ngủ của mình… đã không làm hề giảm đi mối quan tâm của xã hội đối với vụ án này.
Thế rồi, sau một thời gian dài dàn dựng, sử dụng đủ mọi cái gọi là “biện pháp nghiệp vụ” và hệ thống tuyên truyền cộng sản, nhà cầm quyền đã đưa ra biểu diễn cái gọi là “Phiên tòa xét xử” vụ án giết người.
Oái oăm thay, cái gọi là phiên tòa này, là sự điển hình của việc đổi trắng thay đen, biến nạn nhân thành thủ phạm và lấy tội ác nhằm che giấu tội ác.
Những nạn nhân đã bị đem ra kết án còn những kẻ đang đêm tổ chức cuộc tấn công thảm sát, khủng bố một làng quê yên tĩnh, giết hại dân lành lại giữ vai quan tòa xét xử.
Chẳng ai có thể biện minh được, việc một nhà nước “của dân, do dân, vì dân” lấy cớ gì để đang đêm tổ chức cuộc thảm sát đối với người dân lành ngay trong giấc ngủ của họ.
Hẳn nhiên, việc này không hề là một việc ngẫu nhiên hay tự phát mà có cả một kế hoạch tỷ mỉ và dàn dựng công phu, có một kế hoạch chi tiết đã được Hà Nội lập nên và Bộ Công an phê duyệt.
Để tổ chức thực hiện tội ác này, nhà cầm quyền Hà Nội đã huy động hơn 3.000 công an đủ các bộ phận từ Bộ Công an tăng cường, chi viện cho đến các thành phần của Công an Hà Nội.
Mặc dù vậy, thì khi đối diện với những người dân lành bị động trong đêm, đội quân “bách chiến bách thắng” với đầy đủ mọi ngôn từ xưng tụng rằng “tinh nhuệ, tài giỏi, võ nghệ cao cường, chiến đấu kiên cường” của Bộ công an kia, cũng đã đưa ra một kết quả: Ba tên bỏ mạng, giết chết được một người dân bằng bắn thẳng vào mặt một cụ già 84 tuổi đời đã bị tàn phế trước đó bởi chính công an.
Lý do nào để khủng bố dân lành?
Dư luận sôi sục đặt câu hỏi rằng: Lê Đình Kình là ai? Ông ta đang là một đảng viên, mới đây chưa lâu đã nhận huy hiệu 55 tuổi đảng và cho đến khi bị đám đồng chí ranh con bằng tuổi cháu chắt mình vác súng vào bắn tan xương nát thịt rồi mang đi mổ bụng phanh thây, vẫn chưa hiểu được vì sao Đảng mà ông ta vẫn tuyệt đối tin tưởng, lại có thể hành động man rợ mất tính người đến vậy với ông.
Tại sao, nếu ông ta là một tội phạm, thì với thân hình tàn tạ vì công an đánh đập gãy chân mấy năm trước hiện ngồi xe lăn, mà một nhà nước tự xưng là “Chánh nghĩa sáng ngời” (Nguyễn Minh Triết) trong “thời đại Hồ chí Minh rực rỡ nhất trong lịch sử dân tộc” (Nguyễn Phú Trọng) lại không đàng hoàng vào nhà ban ngày ban mặt bằng lệnh, bằng lực lượng của nhà nước một cách công minh, chính đại để bắt ra xét xử mà tấn công vào nhà riêng để tiêu diệt trong đêm?
Và đám con cháu của ông ta, họ hàng và người dân Đồng Tâm có vũ trang đến mức nào để “lực lượng vũ trang anh hùng” và hùng hậu của đảng không dám đối mặt, lại đi đánh như đánh giặc công đồn vào ban đêm?
Hẳn nhiên, là nhà cầm quyền Hà Nội không thể trả lời những câu hỏi tưởng như quá đơn giản và dễ dàng đó.
Hàng loạt kịch bản được đưa ra nhằm biện minh cho tội ác của mình được nhà cầm quyền Hà Nội sử dụng đã bị người dân bóc mẽ và đẩy vào thế bị động, lúng túng.
Lún sâu vào tội ác
Bởi sự thật chỉ có một. Đó là bàn tay của nhà cầm quyền CSVN đã nhuộm đỏ máu dân lành bằng những hành động lấy oán trả ân, bằng cách biến nạn nhân thành thủ phạm.
Tưởng rằng, với những chứng cứ rành rành, sự dối trá bị vạch trần không thể chối cãi, nhà cầm quyền CSVN sẽ còn một chút liêm sỉ để cân nhắc lại những hành động của mình trước khi tiếp tục nhúng tay vào máu.
Thế nhưng họ quyết tâm tắm máu dân lành thêm một lần nữa để tỏ ra sự hung hãn, tàn bạo hòng đe dọa người dân có tinh thần phản kháng.
Bằng mọi cách bất chấp dư luận và lòng dân sôi sục, nhà cầm quyền Hà Nội đã buộc phải đưa ra một vở bi hài kịch gọi là “Tòa án” để trả thù người dân Đồng Tâm.
Ở đó, họ thi thố nhiều trò bẩn thỉu như những vụ án khác với đặc trưng Tòa án cộng sản. Đó là việc công khai xử kín, ngăn chặn người dân dự tòa. Nhằm để bóp nặn và che đậy những sự thật đã được giấu kín đằng sau đó.
Kết quả phiên tòa với hai bản án tử hình, và hàng loạt bản án nặng nề khác kể cả chung thân đã nói lên một điều: Nhà cầm quyền Hà Nội đã quyết tâm đi đến tận cùng tội ác, quyết tâm đối đầu và bất khoan nhượng đối với nhân dân. Đồng thời, các bản án cũng nói lên bản chất của một nhà nước “Của dân, do dân, vì dân” mà họ thường leo lẻo có thực chất ra sao.
Đằng sau những lời nhận tội
Điều mà nhiều người thắc mắc, đám Dư luận viên và an ninh vẫn lấy để bao biện cho tội ác trời không dung, đất không tha của nhà cầm quyền Việt Nam trước những kẻ bị ngộ độc thông tin cộng sản là các nạn nhân Đồng Tâm bị lôi ra trả thù bằng cái gọi là Tòa Án kia đã nhận tội trước Tòa.
Sở dĩ, họ thắc mắc, thậm chí với một số người khi hiểu rõ bản chất phiên tòa, cũng như cái gọi là “quá trình điều tra, xét xử” của tòa án cộng sản, vẫn cứ phân vân rằng tại sao rõ ràng họ là những kẻ oan khuất, là nạn nhân lại bị đưa ra kết tội lại đi nhận tội trước tòa.
Thế nhưng, chẳng cần nói nhiều về quá trình gọi là điều tra, hay xét xử xưa nay của nhà cầm quyền Cộng sản những vụ án nào xa xôi. Hãy nhìn vào những nạn nhân của phiên tòa này, sẽ hiểu hết mọi sự thật đã diễn ra đằng sau đó như thế nào.
Nhìn tấm ảnh cụ Kình với những phát đạn giết người, cái chân lủng lẳng và vết mổ phanh thây dọc từ ngực xuống đã cho thấy nhà cầm quyền CSVN hành động như thế nào với một cụ già 84 tuổi.
Man rợ hơn, nếu như cụ Lê Đình Kình là kẻ thù không đội trời chung, là người có những tiền sự nguy hiểm hoặc đang có một khả năng nào đó để chống lại bạo lực của nhà cầm quyền Cộng sản thì còn đi một nhẽ. Đằng này, một cụ già ngồi xe lăn mấy năm nay, ở trong giường ngủ đã bị cộng an xông tận giường bắn chết tại chỗ và cho chó lôi đi.
Mặt khác, ngay cả những nhóm xã hội đen, những băng cướp hoặc kể cả mafia nếu xử những đồng đảng đi nữa, thì chỉ là những kẻ phản bội lại chúng. Đằng này, một đảng viên Lê Đình Kình, với 58 tuổi đảng, nguyên Bí thư đảng ủy và vẫn một lòng tin tưởng vào đảng Cộng sản lại bị chính Đảng Cộng sản vào giết tận giường ngủ lúc nửa đêm. Hành động đó là hành động gì nếu không phải là hành động khủng bố thanh toán chính đồng đảng của mình?
Nhìn những vết đạn bắn qua đầu Lê Đình Chức làm toác cả hộp sọ, những nốt châm trên mặt Lê Đình Công bằng thuốc lá của “cán bộ điều tra” khi đứng trước tòa, có lẽ chỉ cần im lặng mà suy nghĩ, chúng ta sẽ hiểu vì sao họ nhận tội.
Bởi chưng, những chứng cứ và vết tích hành hạ, dùng nhục hình, tra tấn đó sờ sờ, những lời khai rõ ràng “bị đánh mười ngày như một” của nạn nhân trước tòa… không hề làm cho cái gọi là “Quan tòa” mảy may chú ý.
Và qua đó, nền tư pháp Việt Nam nghiễm nhiên công nhận rằng, chuyện vào tay công an điều tra thì bị tra tấn, bị đánh đập đến thân tàn ma dại hoặc chết người là chuyện bình thường trong hệ thống luật pháp Xã hội chủ nghĩa.
Và hẳn nhiên, sau một quãng thời gian dài gần cả năm, những nạn nhân này bị giam giữ biệt lập với bên ngoài không được gặp bất cứ ai kể cả luật sư, hàng ngày đối diện với tra tấn, với nhục hình thì xương thịt nào chịu nổi. Người ta nói rằng, nếu rơi vào tay công an cộng sản, thì hòn đá cũng phải nhận tội huống chi con người. Và như vậy, việc họ nhận tội trước tòa, từ chối luật sư hoặc bất cứ lời khai nào từ miệng họ đều cần phải nhìn rõ phía sau đó là gì.
Bởi họ biết, ngay trong cái gọi là phiên tòa kia, chỉ có công an với họ, luật lệ, luật sư không có ý nghĩa gì với nhà nước cộng sản. Họ biết rằng, việc gọi là xét xử đối với họ, chỉ là một vở diễn không hơn không kém và nhất là sau phiên tòa thì lại chính họ đối diện với công an, với đánh đập tra tấn và nhục hình.
Người xưa từng nói: “Thịt da, ai cũng là người”. Con người đến một lúc nào đó, bị tra tấn đến mức nào đó, sẽ trở nên khiếp sợ và bạc nhược, trở nên mất hết mọi sự phản kháng.
Ngay cả khi ra trước cái gọi là “Phiên tòa” với nhiều người xung quanh, với luật sư biện hộ, với đủ mọi thành phần của nền tư pháp cộng sản, những nạn nhân Đồng Tâm vẫn cứ khiếp sợ đến mức cùng cực, vẫn cứ mười người như một nhận tội theo một biểu mẫu bày sẵn… mà không hề dám phản kháng, chúng ta có thể hiểu rằng họ đã phải chịu đựng những gì bao nhiêu ngày tháng qua trong ngục tối cộng sản, khi chỉ có mình họ với bầy quỷ dữ xung quanh.
Không phải ngẫu nhiên mà một người đã từng đi qua quãng thời gian dài trong nhà tù cộng sản, đã phải tuyên bố trước khi vào lại nhà tù rằng: “Sau khi tôi bị Cộng sản bắt, những lời nói và hành động do tôi làm sẽ không có giá trị, bởi đó không phải là những lời nói, hành động của tôi nữa”.
Do vậy, hãy nên suy nghĩ về những điều ẩn giấu đằng sau những lời nhận tội của các nạn nhân trước Tòa.
Với những sự thật rành rành ai cũng thấy rõ, thì hành động nhận tội của họ càng cho thấy sự khủng khiếp đến mức nào trong cách đối xử của nhà cầm quyền CSVN đối với họ trong nhà tù đã làm tê liệt ý chí và nhận thức của họ trước Tòa.
Những diễn biến của cái gọi là “Phiên tòa” về cách tổ chức, về quá trình tranh tụng, xét xử và qua đó, lộ diện quá trình gọi là điều tra, truy tố của nhà cầm quyền CSVN đối với người dân Đồng Tâm, sẽ đi vào lịch sử của ngành tư pháp trên thế giới về một ngành tư pháp giết người để trả thù đê tiện và hèn hạ.
Quan sát quá trình hình thành, phát triển vụ việc Đồng Tâm, nếu chỉ dùng những ngôn từ như tàn bạo, khốn nạn, đểu cáng hoặc man rợ… hẳn là chưa đủ để nói lên tội ác này.
Có lẽ kho tàng ngôn ngữ Việt Nam không thể đủ để nói lên tội ác nhà cầm quyền CSVN đã làm đối với người dân Đồng Tâm./.
#Đồngtâm