Đây không phải là lời của bài hát của nhạc sĩ Huỳnh Anh về một cuộc tình chia xa, lãng mạn của một đôi trai gái nào đó, mà là những lời ai oán của những “đồng chí, đồng bọn” những quan chức cộng sản “bị lộ và chưa bị lộ”.
Những lời đó, không chỉ ai oán với các quan chức cộng sản đã một thời làm mưa, làm gió, làm thánh làm tướng trong thiên hạ, tác oai tác quái đủ mọi trò trên chiếc ghế quyền lực mua bán, cướp được. Đó còn là những tiếng thở phào ái ngại và khinh bỉ của những cấp dưới, những nạn nhân, những người đã từng là tầng lớp bị trị của đám quan chức này khi nghĩ về những lời lẽ “tốt đẹp” giả tạo một cách hoàn hảo mà đám quan chức này đã từng dạy bảo họ.
Quả thật, khi Trương Minh Tuấn đang tung hoành ở thế “thượng phong” giữ chức Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông kiêm Phó ban Tuyên huấn của đảng, chẳng bao giờ anh ta nghĩ rằng sẽ có lúc “hạ mạt” ngậm ngùi dặn vợ “đợi anh về”. Khi Nguyễn Bắc Son như diều gặp gió từ chân lính quèn giữ lăng, leo lên đến chức Bộ trưởng, ra sức cung phụng, tung hô và lên gân tìm mọi cách giữ đảng, anh ta chẳng nghĩ rằng con đường đó lại dẫn đến điểm cánh cửa nhà tù.
Tương tự, với một ông anh là đại gia số 1 Việt Nam, với tài sản khổng lồ trong tay với các dự án “đất vàng” mà cơ chế trấn, cướp, “thu hồi” là công cụ, là cơ sở hỗ trợ để tích lũy làm giàu. Nhờ buôn bán chính sách, phe nhóm lợi ích, hối lộ quan chức, đại gia Phạm Nhật Vũ chẳng bao giờ nghĩ là đồng tiền đã dẫn được anh ta đến ghế cao ngất ngưởng bởi sự giàu có lại có thể chính là nguyên nhân đẩy anh ta xuống nền xi măng nhà đá.
Lớn hơn nữa, cao hơn nữa là khi Đinh La Thăng đang một mình một ghế, leo vù vù vào cơ quan đầy quyền và tiền trong hệ thống, dưới chỉ một người nhưng trên mấy chục triệu người, mỗi bước đi của anh ta là tiền hô, hậu ủng, là báo chí, truyền thông, là bầy quan chức lúp xúp chạy theo nịnh nọt, là những bài báo ca ngợi ngút trời mây về tài năng, đức độ về “đạo đức cách mạng”… không thiếu một thứ gì có thể lôi ra để khen mà bị bỏ sót. Cũng chính những khi đó, anh ta nghiễm nhiên coi đất nước như mảnh sân vườn nhà anh ta, coi nhân dân như đàn bò anh ta đang chăn, có thể xẻ thịt, có thể hút máu hoặc đưa đi làm thí nghiệm. Khi đó, mỗi lời anh ta nói là châu phun, ngọc nhả, là mệnh lệnh.
Những khi đó, chẳng bao giờ anh ta ngờ rằng chính anh ta lại thể hiện bản lĩnh của mình trước bàn dân thiên hạ với những “giọt ngắn, giọt dài ngổn ngang” – Truyện Kiều – chửi Tòa án là “mang tính quy chụp, không công bằng, không công tâm, không khách quan và “không có lương tâm” rồi lê đôi chân khó nhọc với gương mặt đẫm nước mắt vào nhà đá.
Chính vì thế, mà Trương Minh Tuấn đã không ngần ngại làm tên lính xung kích bất chấp mọi thủ đoạn, bất kể thiên hạ nói gì đằng sau hay thực tế bản chất xã hội, bản chất người cộng sản ra sao, vẫn cứ leo lẻo “nâng cao đạo đức cách mạng” “chống diễn biến và tự diễn biến”… thậm chí, anh ta còn viết hẳn một cuốn sách để rao giảng về đạo đức, tuyên truyền chống lại “các thế lực thù địch của đảng” – hẳn nhiên đó là nhân dân.
Nguyễn Bắc Son hùng hổ tuyên bố với cử tri: “Cuộc chiến chống tham nhũng chưa kết thúc mà mới chỉ bắt đầu”. Quả đúng vậy, ngày 23/2/2019 khi Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn bị bắt về tội Vi phạm quy định về quản lý và sử dụng vốn đầu tư công gây hậu quả nghiêm trọng, theo khoản 3 điều 220, Bộ luật hình sự 2015 thì cũng chỉ mới là bắt đầu. Mới đây, ngày 13/4/2019, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn còn bị khởi tố thêm tội “Nhận hối lộ” và có lẽ cũng chưa phải đã là kết thúc.
Có điều ông ta không ngờ rằng cái gọi là “Cuộc chiến chống tham nhũng” mà ông ta luôn mồm cổ xúy kia, thực chất là cuộc chém giết trong đảng vì quyền lợi của phe nhóm mình, lại có lúc lôi ông ta ra ánh sáng.
Điều oái oăm, là hệ thống báo chí cộng sản, đã bao năm hết lời tung hô, xu nịnh đám quan chức này đến mức chính Nguyễn Bắc Son đã tự hào rằng: “Báo chí đã kịp thời phản bác các luận điệu sai trái” thì cũng ngay sau đó, chính hệ thống báo chí này lại lôi bằng đủ mọi thứ ngược lại để tố cáo chính ông ta rằng thì: “Ông Nguyễn Bắc Son ‘độc đoán, gia trưởng, vô hiệu hoá cả Ban Cán sự Đảng”, rằng thì là “xa rời lý tưởng, đạo đức cách mạng”… Những lời này, khi Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn hoặc bất cứ quan chức nào còn ngồi trên ghế quyền lực, đố báo chí Việt Nam dám mở miệng.
Điều ai cũng thấy là những lời lẽ hay ho, tốt đẹp được quan chức tung ra, thì họ đã hành động ngược lại. Điều này đã là bản chất của hệ thống cộng sản.
Năm 2012, Nguyễn Bắc Son nói rằng “Bỏ phiếu tín nhiệm sẽ khiến cán bộ rèn luyện không ngừng” thì sau đó, ông ta đã “rèn luyện” để rồi 4 năm sau tổ chức vụ tham nhũng trong đại án AVG.
Năm 2016, Trương Minh Tuấn ra mắt sách “Phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” về tư tưởng trong cán bộ, đảng viên hiện nay” thì ngay trước đó, ông ta tham gia đại án tham nhũng AVG với tội danh “nhận hối lộ”.
Chẳng ai ngờ rằng, khi Nguyễn Tấn Dũng đang nắm trong tay mình quyền lực, tiền bạc thì kể cả Tổng bí thư chẳng là gì, ông ta ngang nhiên biến đen thành trắng, biến có thành không, nói câu sau đá câu trước nhơn nhơn mà cả hệ thống quan chức, đảng viên đều ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thế nhưng, khi ngã ngựa về vườn, thì muốn yên cũng chẳng yên, những hành động bắt bớ đàn em tay chân Nguyễn Tấn Dũng gần đây, hẳn sẽ làm cho Nguyễn Tấn Dũng sau khi về hưu có muốn cũng chẳng yên mà “làm người tử tế” mà giật mình thon thót trong đêm.
Những hình ảnh gần đây, ngay trước mặt Nguyễn Tấn Dũng đang ngước lên cười nhăn nhở mà Trọng không thèm nửa lời đáp lại, chỉ bắt tay họ Nông rồi đi, đã thể hiện điều đó. Bởi có lẽ sự căm hờn vẫn chưa nguôi trong Trọng kể từ khi Trọng ứa nước mắt trước quốc dân đồng bào bế mạc Hội nghị Trung ương 6 lần trước không thể hạ được “đồng chí X” địch thủ.
Qua những vụ việc và hiện tượng gần đây, điều người ta thấy rõ nhất là sự quay quắt, thay đổi từ thái độ, tư tưởng, hành động của quan chức cộng sản khi đương chức và khi đã ngã ngựa. Người ta cũng thấy rõ sự dối trá đến mức không ngờ trong những hành động, lời nói của quan chức với thực tế đời sống, công việc cá nhân và tập thể mà họ đại diện ra sao.
Như vậy, cả quyền lực chính trị và tiền bạc ở Việt Nam, tất cả đều mong manh như sợi chỉ mành treo chuông, đổi thay sớm nắng chiều mưa bất định. Điều duy nhất đúng và tồn tại ở tình trạng này là câu nói của cha ông: Khi cá ăn kiến thì cũng có lúc kiến ăn cá.
Và qua đó, thật ngậm ngùi khi cả đất nước, cả dân tộc đang được dẫn dắt, lãnh đạo bởi một dàn quan chức mà chú Cuội cung trăng phải tôn làm cụ tổ về sự dối trá.
Nhưng, ngậm ngùi hơn, là nếu các quan chức cộng sản còn có chút liêm sỉ, thì khi nhớ lại những lời lẽ, những hành động đã làm, với đồng chí, với cấp dưới, lại sẽ phải ngân nga câu hát: “Biết nói gì đây, khi hai đường đời ngăn chia mình rồi”./.