Nhìn biển người tại sân chùa Ba Vàng ngày mùng 8 Tết, tôi lại nhớ vụ việc thu phí dã man như cướp ở [các] chợ những ngày qua mà mình đã phản ánh.
Có một trường hợp, gần như duy nhất, vào nhắn tin cho tôi, chia sẻ về nạn “cướp chợ” nơi anh ta buôn bán. Nhưng 1 dòng thông tin là 3, 4 dòng dặn dò “Anh đừng đưa lên nhé”. Tôi nói, yên tâm, tôi không bao giờ đưa thông tin của ai lên khi người ấy chưa đồng ý (mà thực ra tôi cũng không rảnh đến thế đâu). Nhưng sau đó anh ta đã thu hồi luôn tin nhắn. Anh ta sợ, sợ đủ điều.
Hầu hết bà con tiểu thương khi đọc được những bài viết ấy của tôi, chắc cũng có chút mừng thầm, nhưng tuyệt nhiên im lặng. Họ chờ ai đó sẽ làm thay cho mình, hoặc đợi mọi việc tự thay đổi. Họ sợ phiền phức, rắc rối, sợ trả thù, sợ bóng sợ gió, đủ kiểu. Họ sẽ than thở hay chửi cho vợ cho chồng nghe trong nhà, nhưng ra chợ thì nín thinh và cứ thế đưa tiền, dù trong bụng tức tối.
Điều này đã khiến tôi buồn bã và cả giận dữ, khi nhìn một tình trạng dân chúng gần như tê liệt trước bất công, sai trái. Nỗi sợ hãi đến hoang tưởng dần khiến họ đánh mất đi những phẩm chất làm người vốn dĩ là tự nhiên nhất. Và cứ thế sống đời nô lệ trong huyết quản.
Thế nhưng, họ hăng hái đi chùa. Xa mấy cũng đi, đi để cầu, để xin, để mong được thánh thần chiếu cố. Họ sẵn sàng quỳ sụp xuống trước những pho tượng đất sét, quỳ sụp xuống trước những kẻ giả sư với một niềm tin và ý chí không gì lay chuyển. Họ đổ về các chùa, đền, phủ, họ tranh nhau nhét tiền vào tay tượng Phật, họ giành nhau dâng tiền cho các giáo chủ “phái cúng dường”… Họ quỳ xuống để mong công bằng sẽ đến với mình, họ chắp tay để cầu lẽ phải và bình an; nhưng khi bị chà đạp và bóc lột, họ tuyệt đối im lặng.
Họ thuê xe rủ nhau đi chùa cách xa hàng trăm km để lạy, nhưng không ai lên UB xã ngay sát nhà để kêu đòi quyền lợi và phản ánh bất công. Phật nào cứu nổi những người bạc nhược, đớn hèn và chỉ biết hối lộ thần thánh như vậy?
Đôi khi tôi đành thở dài, cũng chẳng biết trách ai được, vì sống như thế, chúng ta xứng đáng bị giẫm đạp?
Thái Hạo