Càng nghĩ càng thấy thấy bi hài. Quốc bảo của người ta, họ bảo vệ còn hơn cả nhà băng Thụy Sĩ bảo vệ tài khoản ngân hàng, đựng trong 5, 7 lớp kim khí và châu báu, có người canh vòng trong vòng ngoài, đến yếu nhân của nước họ còn chẳng được tới gần để nhìn tận mắt, thế mà một anh sư cấp tỉnh ở đâu tới, âm thầm bàn bạc thế nào đó mà bê về được, còn cầm trên tay như cầm cọng chỉ rồi để tơ hơ trên bàn cho hàng vạn người ùa đến xem. Thế mà cũng tin được. Thật vi diệu!
Khi bị dân tình nghi ngờ và truy vấn thì hàng chục bài viết, video quảng cáo và kêu gọi kiểu “chỉ còn một đêm duy nhất, chỉ còn một đêm duy nhất” liền bị chỉnh sửa hoặc gỡ đi, không một lời “cáo bạch”. “Xá lợi” thì cũng “tự chuyển động” về cố quốc trước khi Ban trị sự GHPG tỉnh đến xác minh, còn “thầy” thì “hình như đi Lào”. Đúng là một giấc chiêm bao, “Nhất thiết hữu vi pháp/ Như mộng, huyễn, bào, ảnh/ Như lộ diệc như điện”. Thật là thậm thâm vi diệu pháp.
Nhìn cảnh lạy lục khóc lóc của hàng vạn con dân Việt trước cái “xá lợi ngọ nguậy” ấy mới bừng ngộ được câu “nước mắt chúng sinh nhiều hơn nước biển cả”.
Rồi có người còn nói đó là tự do tôn giáo tín ngưỡng. Ừ, xưa nay có ai la ó gì chuyện hầu đồng, bói toán, thờ thần, cúng quỷ, lễ bái, cầu vãng sanh… đâu. Cái khiến người ta giận dữ là họ nghi có dấu hiệu lừa dối để mê hoặc dân chúng và mưu cầu lợi riêng. Cái đó là chuyện thật – giả, không liên quan chi đến vấn đề tự do tín ngưỡng cả.
Ai cũng có quyền có niềm tin của mình, kể cả tin vào những điều hoang đường, phi lý, thần bí. Và ai cũng có quyền không tin. Anh biểu lộ niềm tin của anh thì người khác cũng có quyền biệu lộ sự không tin của họ, bình đẳng mà. Giới hạn của vấn đề là tự do tư tưởng và tự do biểu đạt bằng thảo luận và tranh luận, chứ không được phép kêu gọi đàn áp và bách hại. Còn chuyện thật – giả (hoàn toàn có thể làm sáng tỏ được) là một vấn đề khác, không thể đem nhập nó vào với tự do tôn giáo tín ngưỡng để biện minh.
Nếu chấp nhận tự do ở mức độ cho phép bịa đặt để lừa dối thì cũng đồng như phá bỏ khái niệm tự do, nó [khái niệm tự do] trở thành một cái tên không bờ mé và hoàn toàn vô giá trị./.