Vụ khởi tố hình sự người cha vác dao đến trường bắt Hiệu trưởng quỳ ở Hà Tĩnh, theo Luật hình sự, là đúng tội “làm nhục người khác”. Nhiều người đồng tình một cách lạnh lùng. Nhưng tôi, một nhà sư phạm, không thể không động lòng. Không thương người cha hung dữ ấy thì cũng phải thương hai đứa trẻ mới ở tuổi tiểu học.
Nói người cha “hung dữ” chỉ là đánh giá trong quan hệ với gã Hiệu trưởng xem đồng tiền to hơn lòng tự trọng của hai đứa trẻ thơ. Xét tấm lòng của người cha, chắc chắn sự “hung dữ” ấy phải xuất phát từ lòng yêu thương vô hạn với hai đứa con của mình khi thấy con thơ bị tổn thương.
Nếu gã Hiệu trưởng chỉ đơn thuần gọi hai đứa trẻ “lên phòng” hỏi lí do vì sao cha mẹ chưa nộp phí bảo hiểm (như loại báo lương tâm giẻ rách đã đăng), chưa chắc hai đứa trẻ đã bị “sốc” mà về nhà “mách bố”. Cú sốc này phải chấn thương đến mức như kẻ thua cuộc bị kẻ chiến thắng ngạo nghễ mang đầu ra tế cờ để hạ nhục. Thường trẻ em giấu nhẹm chuyện xấu ở trường chứ mấy khi khai hết với cha mẹ?
Phải là nỗi nhục không thể tiếp tục đi học để nhìn bạn bè, hai đứa trẻ mới rơi vào tình thế phải khai thật với cha mẹ.
Nay người cha đã bị khởi tố hình sự với án tù bị bêu trước vành móng ngựa cho thoả lòng “rửa nhục” của gã Hiệu trưởng, chắc chắn hai đứa trẻ vô tội kia thêm một lần chịu nhục nữa. Chúng bị hạ nhục đến mức sẽ không thể đến trường vì có người cha phạm tội. Hả hê chưa, những kẻ khoác trên mình chiếc áo “nhà giáo”?
Dân Hà Tĩnh có hiểu câu này của cụ Nguyễn Du: “Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền”?
Khi hai đứa trẻ thơ không thể đến trường, chúng có thể làm gì?… Nhà tan cửa nát. Chúng chỉ còn cách chờ lớn lên học tập Chí Phèo cầm dao đến nhà Hiệu trưởng đòi làm người lương thiện chăng?
Chu Mộng Long