Con hươu mang đôi sừng màu máu là con giống duy nhất tử tù Lê Văn Mạnh làm trong tù. Cái chết của anh kết thúc 19 năm giam cầm và kêu oan không ngừng nghỉ.
Có người đặt câu hỏi vì sao tòa án tỉnh Thanh Hóa ra lệnh xử tử Mạnh lúc này?
Chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời trong thông báo họ gửi cho gia đình.
Theo đó, họ thi hành án Mạnh thể theo yêu cầu của Vụ I, Tòa án Nhân dân Tối cao (TANDTC) thông qua công văn đề ngày 11/8/2023.
Trong hệ thống thứ bậc của bộ máy quyền lực ở Việt Nam, chúng ta biết rằng Vụ I không thể gửi công văn này nếu không có sự chỉ đạo của Chánh án TANDTC Nguyễn Hòa Bình.
Chánh án Bình, đến lượt mình, chắc hẳn đã bàn bạc kỹ trong cơ quan nội chính tối cao là Ban Bí thư mà ông là một thành viên chủ chốt, để tìm kiếm đồng thuận cho một quyết định chắc chắn sẽ làm xôn xao dư luận.
Bởi vậy, cần phải nói rõ với nhau, xử tử Lê Văn Mạnh không phải là một hành động bột phát từ giới chức tòa án cấp thấp ở Thanh Hóa, mà là một quyết định có cân nhắc tính toán của chóp bu chính trị trong Đảng.
Nhưng vì sao họ phải làm như vậy?
Hãy nhìn thời điểm Vụ I gửi công văn, ngày 11/8/2023 – một tuần sau quyết định xử tử một tử tù khác, Nguyễn Văn Chưởng.
Quyết định xử tử Chưởng ngày 4/8/2023 đã làm dậy lên một làn sóng phản đối chưa từng có với vô số bài viết, thư từ, kiến nghị nhắm thẳng vào Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng, đặt chính quyền vào tình thế buộc phải hoãn thi hành án, nếu không muốn đổ thêm dầu vào lửa một dư luận đang sục sôi.
Nhưng thay vì nhìn thấy điểm hợp lý trong đòi hỏi của công luận để từ đó nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, ám ảnh “luôn đúng” của một thứ quyền lực độc tôn lại khiến họ mù quáng cho rằng hoãn thi hành án như thế là thua dư luận.
Mà đã thua keo này thì ta bày keo khác.
Vụ xử tử tiếp theo được lên kế hoạch kĩ càng hơn, chọn đúng thời điểm dư luận xao lãng với phiên tòa Phương Hằng. Nhiều người hoạt động bị giám sát chặt chẽ, nhất là những ai về quê Mạnh để hỗ trợ gia đình.
Và họ đã thành công, Mạnh bị xử tử gọn ghẽ, nhanh chóng.
Cái chết của Mạnh, bởi vậy, chỉ là sự tiếp nối vô số cái chết oan ức khác, khi thì trên những cánh đồng tha ma của cải cách ruộng đất, lúc thì nơi rừng sâu núi thẳm của những trại lao cải, thời chiến cũng như thời bình, chỉ để Đảng Cộng sản Việt Nam – trong tư cách một chế độ – thỏa mãn sự hơn thua với dân có tính cách bệnh lý của mình.
Hôm nay, khi máu của một người Việt chết oan đổ xuống, cũng là lúc ly rượu mừng, ít nhất là trong tâm tưởng, của những kẻ quyền uy trong Đảng nâng lên…
Ly rượu máu người.