Nghe các ông bà người phát ngôn phát mãi một bài học thuộc lòng, cứ chán ặt ra.
Nói thế để Trung cộng nó sợ chăng? Không bao giờ, thậm chí nó càng coi thường. Nó thừa biết đấy chỉ là tiếng nói của một cá nhân không có quyền hành gì, cao lắm là của Bộ Ngoại giao, chứ không phải của nhà nước hoặc cấp cao hơn.
Nói thế để khẳng định chủ quyền chăng, cho thế giới biết là của A của B chăng? Chủ quyền mồm, xin thưa, chả có tác dụng gì, nhất là với một thằng đểu như Tàu cộng. Nó thừa biết “bạn” nó chỉ dám vặn dây cót mồm thế thôi.
Một khi những quan lớn, tứ trụ, ông kễnh mạo hiểm ghé thăm, thắp hương tưởng niệm liệt sĩ ở nghĩa trang Vị Xuyên nhưng bản thân, hoặc ban tuyên giáo, hoặc ông trùm lại chỉ đạo báo chí chỉ được thông tin chung chung kiểu “chiến tranh bảo vệ biên giới phía bắc”, không dám day mặt chỉ tên, nêu đích danh kẻ xâm lược là bọn xâm lược Trung Quốc, không giống năm nào cũng ra rả lên án, kết tội đế quốc Mỹ đủ mọi dịp, thì chúng (quân Tàu cộng) có mà sợ khối.
Tôi đố các vị tìm được chi tiết nêu thẳng quân Trung Quốc xâm lược trong những lần ông chủ tịch/cựu chủ tịch nước Trương Tấn Sang, hoặc ông thủ tướng Phạm Minh Chính viếng nghĩa trang liệt sĩ Vị Xuyên đấy.
Bọn Tàu cộng chúng biết cả nên cứ làm càn, không coi ai ra gì.
Chỉ khi nào tứ trụ lên thắp hương Vị Xuyên, báo chí mậu dịch ngay lập tức chỉ đích danh quân xâm lược Trung Quốc thì khi ấy chúng sẽ nhận ra tín hiệu “như hà nghịch lỗ lai xâm phạm/nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”, biết đang phải cư xử với ai, dũng hay hèn. Chỉ khi nào nhà cầm quyền cho phép dân “tụ tập” (bởi chưa có luật biểu tình) phản đối Trung Quốc thì nó sực hiểu dân với nhà nước đã thành một, nó phải chợn lại sự làm càn.
Chứ như mỗi năm chúng ra lệnh cấm đánh bắt hải sản trên vùng biển thuộc chủ quyền, quyền chủ quyền của VN mà phe ta chỉ xúi mấy ông bà hội nghề cá rụt rè lên tiếng phản đối yếu ớt, không thấy ông bà cấp cao nào, kể từ bộ trưởng ngoại giao trở lên, dám mở miệng, thì rốt cục vẫn cái vòng luẩn quẩn “mi nói mi cứ nói, tau làm tau cứ làm”.
Vụ tàu khảo sát Hướng Dương Hồng của nó vào vùng biển ta cả tháng, ì ra, bà phát ngôn mấy lần tuyên bố “đuổi” mà nó có chịu ra đâu, nay nó chán thì về, hết chán lại sang, bà có đuổi được mãi không.
Có nhẽ đã tới lúc chấm dứt kiểu ngoại giao cây tre ẻo lả như vậy, mà thay bằng thơ Lý Thường Kiệt, hịch Trần Quốc Tuấn, phú Trương Hán Siêu, cáo Nguyễn Trãi, hoặc cao hơn nữa là tinh thần bất khuất của sứ thần Giang Văn Minh “Đằng Giang tự cổ huyết do hồng”.
Thông thẳng thắn