Đề nghị trả tự do vô điều kiện cho bà Lê Thị Dung và khởi tố điều tra các quan chức ở huyện Hưng Nguyên.
Bà Lê Thị Dung không là thường dân. Trước khi bị kỉ luật khiển trách và tiếp theo là lãnh án tù 5 năm, bà là đảng viên, Bí thư chi bộ, Giám đốc Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp – Giáo dục thường xuyên. Chức vụ ấy, dù nhỏ, nhưng không phải do dân bầu mà đảng cử, quan trên cử. Lẽ ra Đảng và cấp trên phải yêu bà như máu thịt, nhưng thật nghịch lý là bà bị chính đồng chí và hệ thống quan quyền cấp trên của bà trừng phạt khốc liệt!
Theo thông tin báo chí thì sự trừng phạt nặng nề này chỉ vì bà chống lệnh cấp trên. Cụ thể, bà chống lệnh cấp trên nhét chui biên chế nhân sự vào cơ quan của bà một cách bất hợp pháp, bắt bà và cả cơ quan phải nuôi loại nhân sự thừa như vậy. Nhân sự này chắc chắn thuộc diện, không con ông cháu cha thì cũng diện đưa hối lộ. Bởi vô tư trong sáng thì chẳng quan nhớn nào nhét chui như vậy.
Chuyện cấp trên nhét chui nhân sự xuống cơ quan cấp dưới như vậy không hiếm ở nhiều cơ quan nhà nước. Thường là trót lọt, vì cấp dưới nào cũng phải ngoan ngoãn chấp thuận. Riêng bà Dung chống đối mới phải chịu án trừng phạt. Việc cấp trên mượn con dao pháp luật bới lông tìm vết để trừng phạt: tạm giam cả năm trời để bới cho ra 45 triệu “chi sai nhiều lần” trong 5 năm, rồi kết án tù cũng 5 năm, cho thấy sự truy cùng diệt tận của thế lực đen tối hơn là ánh sáng của công lý.
Tôi đảm bảo, việc chi theo cách của bà Dung mà tòa phán xét là “chi sai” thì mọi cơ quan nhà nước đều sai. Không cần bới lông tìm vết, chỉ nhìn vào bất cứ Quy chế chi tiêu nội bộ của cơ quan nào cũng có thể phát hiện ra: cán bộ quản lý, ngoài ăn phụ cấp chức vụ từ ngân sách đều có hưởng thêm tiền quản lý phí, không chỉ ăn đúp mà ăn thêm ở nhiều hoạt động khác nhau.
Nhưng vì sao mọi lãnh đạo cơ quan nhà nước đều “chi sai” nhưng không ai bị trừng phạt? Còn nhớ nguyên Hiệu trưởng Trường Đại học Quy Nhơn Trần Tín Kiệt cấu kết với Chủ tịch công đoàn tự làm Quy chế chi tiêu nội bộ, không cần góp ý, không cần thỏa thuận công khai trước đại hội theo luật định, chi tiêu rất tùy tiện để cả đám quan chức chia nhau tiền tỉ, mặc dù bị tố cáo mạnh mẽ, nhưng Thanh tra Bộ và cả Cơ quan điều tra đều cho qua.
Bây giờ không chỉ nguyên Hiệu trưởng Trần Tín Kiệt mà mọi hiệu trưởng đều hợp thức hóa việc chi đúp qua Quy chế chi tiêu nội bộ. Hợp thức hóa vì đã qua sự chấp thuận và quản lý của Kho bạc Nhà nước. Khác nhau là bản Quy chế chi tiêu nội bộ có được thỏa thuận tập thể và công khai hay không. Theo báo chí thì Quy chế chi tiêu nội bộ của cơ quan bà Dung được góp ý, thông qua Công đoàn và công khai đúng quy định.
Vì sao lãnh đạo nào cũng “chi sai”, theo cách hiểu của cơ quan điều tra Hưng Nguyên, mà không bị điều tra và bị bắt như bà Dung thì ai cũng hiểu!
Xem ra, huyện ủy Hưng Nguyên của quê Bác trừng phạt khốc liệt bà Lê Thị Dung không phải chỉ là trừng phạt cá nhân bà Dung. Họ muốn răn đe tất cả các quan cấp dưới với phương châm: ngoan ngoãn thì sống, cứng đầu thì chết!
Đó là việc làm nguy hiểm lũng đoạn cả hệ thống chính quyền: vừa tạo ra sự ươn hèn của quan dưới, vừa nuôi thói lộng quyền của quan trên.
Tôi chỉ băn khoăn, rằng đây là chuyện nội bộ của Đảng, của quan quyền, nhưng tại sao không thấy đảng viên và hệ thống quan quyền lên tiếng cho đồng chí của họ? Khi tuyên thệ trước cờ Đảng, lẽ nào các đảng viên chỉ có lời thề “tuyệt đối trung thành với Đảng” mà quên những lời thề sau đó là đấu tranh bảo vệ giai cấp, bảo vệ đồng chí của mình? Ngay cả lời thề “tuyệt đối trung thành với Đảng” cũng đâu đồng nghĩa với “trung thành với một nhóm lợi ích” đi ngược với tuyên ngôn đấu tranh giai cấp của Đảng Cộng sản?
Nhớ chuyện đảng viên 50 năm tuổi Đảng Trần Văn Nhiệm, chỉ vì đấu tranh với bè lũ quan tham Trần Tín Kiệt mà bị chính các đồng chí của ông hùa nhau đày đọa ông suốt cuộc đời mà đau. Và đến lúc cũng chính dân ngoài Đảng đấu tranh bảo vệ ông, minh oan cho ông, mới thấy hết thế thái nhân tình!
Bây giờ trên cõi mạng, chuyện Bí thư chi bộ kiêm Giám đốc Lê Thị Dung bị án oan cũng lại chỉ có những người ngoài Đảng lên tiếng bảo vệ cho một đảng viên, một quan chức trong hệ thống quan quyền. Xem ra dân không cần Đảng giáo dục đủ loại đạo đức như Đảng giáo dục đảng viên, họ vẫn có tấm lòng nhân ái cao cả. Các đảng viên chỉ biết ngoan ngoãn và ngậm miệng chỉ vì tiền, vì quyền, có thấy mình ươn hèn không?
Đời Tống, quan thái úy Cao Cầu từng mượn con dao pháp luật trả thù Lâm Xung, Dương Chí và nhiều trung thần khác, lịch sử Trung Hoa xem là thời đại thối nát và chính nó đã sinh ra cuộc khởi nghĩa Lương Sơn Bạc. Lẽ nào cỡ chức quan huyện bé nhỏ như Hưng Nguyên đã là những tên Cao Cầu mới trên đất Việt?
Một bản án gây phẫn nộ cho toàn dân là bản án vu cáo kiểu gian thần Cao Cầu!
Để tránh mối họa về sau, họa lộng quyền của những tên Cao Cầu, kể cả họa phản kháng kiểu Lương Sơn Bạc, căn cứ ngay trên hồ sơ của vụ án, tôi đề nghị trả tự do vô điều kiện cho bà Lê Thị Dung và khởi tố điều tra các quan chức ở huyện Hưng Nguyên. Chỉ có cách đó mới vãn hồi trật tự và xác lập lại niềm tin ở dân!