Tôi thấy giữa Chính quyền với Dân, giữa Dân với nhau có những lầm lẫn nguy hiểm, nên xin nói rõ mấy điều.
- VỀ CHÍNH QUYỀN
1.1. Chính quyền vẫn nói: Chưa bao giờ đất nước vững mạnh, có được vị thế như ngày nay. Nhưng cứ mở mồm ra là chống “thế lực thù địch”, nhìn đâu cũng thấy “thế lực thù địch”, “phản động”, “chống phá”; “lực lượng 10 ngàn chiến sĩ 47 vừa hồng vừa chuyên tác nghiệp trên không gian mạng 24/24 đấu tranh với các thế lực thù địch”… Dư luận viên từ cấp huyện trở lên, “đông như quân Nguyên”.
Chính những người này đem cái tư duy đấu tố từ hồi Cải cách ruộng đất vào xã hội văn minh ngày nay, phá hoại tinh thần khoan dung, hoà hợp dân tộc, phá hoại tinh thần đại đoàn kết toàn dân tộc, gây nên không khí nghi kỵ, quy kết, chia rẽ, căng thẳng, hận thù trong xã hội ta.
Vợ chồng tôi đã nhiều lần nói rằng, chỉ có bọn xâm lược, đe dọa, lăm le xâm lược nước ta là thế lực thù địch. Còn tất cả người Việt Nam, dù ở trong hay ngoài nước, có quan điểm khác nhau, dù là đối lập, ở các đảng phái, hội đoàn khác nhau, yêu quê hương đất nước, đều là ĐỒNG BÀO MÌNH, không phải thế lực thù địch. Chỉ ai có hành động bán nước, phá hoại đất nước, lúc đó pháp luật sẽ xử lý, lịch sử sẽ kết tội.
1.2. Chả có thế lực nào chống phá được Đảng, Nhà nước này khi có lực lượng Công an hùng hậu “Chỉ biết còn Đảng còn mình”, “Quân đội trung với Đảng” trước tiên, hơn 5 triệu đảng viên và toàn hệ thống chính trị – cánh tay nối dài của Đảng, lúc nào cũng sẵn sàng: Có lệnh là “đồng loạt ra quân”… Chỉ có mấy người khùng mới đi “chống phá”. Chỉ có quy luật khách quan của lịch sử mới thắng những gì trái quy luật mà thôi. Vì vậy, chính quyền nên điều chỉnh sao cho hợp quy luật, chứ đừng làm những chuyện vô lý nữa. Ví như:
– Tổ chức đám dư luận viện, chuyên chửi bới những người khác ý kiến với chính quyền, nó làm xấu mặt chế độ và gây ô nhiễm không khí văn hoá- đạo đức xã hội.
– Quy kết, bắt tù tội những người phản biện, đấu tranh ôn hoà, phi bạo lực, làm không khí xã hội sợ hãi, nặng nề. Nếu ai nói, viết cái gì sai thì theo Luật phạt hành chính, có người bị hại thì kiện ra Tòa xét xử đàng hoàng. Như vậy đảm bảo quyền tự do ngôn luận ghi trong Hiến pháp và tạo nên không khí lành mạnh của một xã hội văn minh.
– Cho an ninh gác cửa, ngăn cấm người dân ra ngoài, phá đám những buổi họp mặt cho là “nhạy cảm”, đàn áp giải tán nhóm người tụ tập ôn hoà nhưng chính quyền “không ưa”, trong khi hàng ngàn, vạn người tụ tập tại các chùa làm các trò mê tín dị đoan thì chính quyền làm lơ, cho công an bảo vệ …
1.3. Bớt ác với dân đi!
Chính quyền toàn trị, luật pháp trong tay, muốn làm gì chẳng được. Nhưng bớt ác với dân đi! Xem việc gì ác, làm khó, làm khổ đồng bào mình thì bớt dần đi!
– Thời đại Trí tuệ nhân tạo rồi, giảm biên chế tối đa, cải cách thể chế, bớt họp hành đi. Bộ máy tinh gọn, ít người nhưng có năng lực, hưởng lương cao, sẽ bớt “hành” dân.
– Cải cách chế độ NHÀ TÙ, nhất là với tù chính trị, bớt hành hạ tù nhân và bớt làm khổ gia đình họ. Bắt người tù nhốt thật xa gia đình họ, ngặt nghèo chế độ thăm nuôi… Tàn ác quá! Khốn nạn quá! Tất cả họ đều là ĐỒNG BÀO mình, sao nỡ ác với nhau đến thế! Xem chế độ nhà tù ở các nước văn minh ra sao để mà học hỏi, thay đổi. Đoạn tuyệt với chế độ nhà tù kiểu đế quốc và kiểu nhà tù cộng sản đi! (Nhà tù cho “các quan” thì không biết thế nào, dân đồn đại nhiều lắm).
1.4. Bớt “nổ” đi, bớt “diễn” đi, Trung ương “diễn” một thì cơ sở “diễn” mười, cái gì cũng “diễn” thành lố bịch, ấu trĩ, dối trá, đạo đức giả. Những cái đó ảnh hưởng xấu đến văn hoá, đạo đức toàn xã hội.
Thế giới ngày nay chí có sống THẬT, chân thành, giản dị mới thu hút được nhân tâm. Giả dối thế nào cũng bị bóc trần.
- VỀ NGƯỜI DÂN
2.1. Dân ta ở đâu, vợ chồng tôi cũng hòa đồng được và thấy rất dễ thương. Nhưng sống ở trong Nam được ba năm, tiếp xúc, trò chuyện với rất nhiều người, nhất là những người Bắc vào sống trong Nam 10-30 năm nay, tôi phải nói lên một sự thật xót xa: Trong Nam, nhiều người THIỆN LÀNH, ngoài Bắc nhiều người XẤU ÁC! Thiện – ác không phải là tính sẵn, phần nhiều do hoàn cảnh tạo nên. Dân miền Bắc hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt hơn, sống dưới “chế độ cộng sản” lâu hơn, nhất là qua các cuộc CCRĐ, đấu tranh Nhân văn – Giai phẩm, cải tạo tư sản, hợp tác hoá, bao cấp… nhiều hơn trong Nam mấy chục năm. Dân Nam bây giờ cũng bị “Bắc hoá” nhiều rồi.
Vợ tôi bảo, phân biệt Bắc – Nam thành “nhạy cảm”, ở đâu cũng có người Tốt, người Xấu, bạn bè mình người Bắc đều tốt cả đó thôi. Người Nam cũng có nhược điểm là: Làm đến đâu ăn đến đó, ít biết lo xa; ít chịu phấn đấu học hành, đàn ông hay nhậu.
Nhưng ở đây tôi muốn nói theo xã hội học là số nhiều hơn và ít hơn, mà cũng chỉ nói ở khía cạnh: Thiện lành và Xấu ác; người Thiện lành có thể ít học, chất phác; kẻ Xấu ác có thể có 6 bằng Đại học và bằng Cao cấp chính trị như tướng Đỗ Hữu Ca, nguyên Giám đốc công an Hải Phòng.
Và sau đây mới là điều đáng suy nghĩ hơn cho cả Bắc lẫn Nam. Mới hôm qua vợ chồng tôi cùng nghe câu chuyện: Một anh ở Thái Lan, về Sài Gòn, nói, sống bất hợp pháp ở Thái hơn 10 năm mà thấy tự do thoải mái, thân thiện, bình an quen rồi, về Việt Nam thấy sống gò bó, bất an, lại sang Thái sống thôi. Vậy đó.
Gần những người Thiện lành, tránh xa kẻ Xấu ác là quy luật tự nhiên của cuộc sống. Nên Dân ta ai cũng cần tự tu tập để bớt Xấu ác đi, tăng Thiện lành lên thì mỗi cộng đồng mới yên bình, xã hội mới tốt đẹp được.
2.2. Nhiều người Dân, kể cả trí thức, giới “dân chủ”, “Việt kiều” đều nhiễm nặng cái “căn tính dân tộc” là: Ai khác mình, không vừa ý mình, nhất là đối lập với mình là phản ứng nặng lời, thậm chí coi nhau như thù địch.
Ví du:
– Người ủng hộ Trump với ủng hộ Biden chia rẽ sâu sắc như thù địch.
– Bắt người khác phải làm theo ý mình, không vừa ý là sinh chuyện. Chỉ nói trong giới “phản biện xã hội”: Gán cho người ta “danh hiệu” theo ý mình rồi bắt người ta làm theo ý mình. Chẳng hạn gọi người phản biện là nhà nọ, nhà kia rồi khi người ta viết khác ý mình lại chê người ấy bây giờ “thối chí”, “quay xe”. Tôi đã nhiều lần nói, tôi không phải “nhà dân chủ”, “nhà đấu tranh”, “nhà phản biện”, “nhà đối lập”… gì cả. Tôi chỉ là Nhà giáo, công dân yêu nước, có trách nhiệm xã hội. Thấy cái gì lợi cho Dân, cho Nước thì ủng hộ; cái gì hại cho Dân, cho Nước thì phê phán.
Có lần tôi đưa stt: Cùng với gia đình vợ chồng con gái trên du thuyền buổi tối trên sông Sài Gòn thật tuyệt vời, vậy là có anh từ bên Mỹ bình luận: Giới dân chủ trong nước bây giờ chỉ thích hưởng lạc, ăn chơi, quên hết dân nghèo khổ. Có lần tôi viết bài khen ngợi đội bóng đá Việt Nam, cũng có người vào bảo, bao nhiêu chuyện lớn không viết, đi viết cái vớ vẩn…
Bà Maria Trần Thị Hài từng đấu tranh vì mất đất, bị tù, ra Hà Nội thưa kiện, rồi thấy đông người đi biểu tình phản đối Trung quốc xâm lấn biển Đông, thì tham gia, để lại bức hình lịch sử. Nay già yếu thì nghỉ đấu tranh, sống vui vẻ với con cháu thôi, sao lại bắt bà ấy cứ phải “anh hùng” mãi?
Ông Thái Bá Tân gần đây bị dư luận mạng xã hội đồn loạn lên. Người bảo ông này “quay xe” không phản biện nữa; người bảo “tôi biết từ lâu, tay này đi hai hàng”; người khác bảo FB của ông Tân bị cướp, đăng bài giả mạo, chứ Thái Bá Tân không bao giờ viết như thế; rồi ông Tân bị bệnh hai năm nay không viết gì… (?).
Hôm qua, tôi gọi điện hỏi thăm, ông Tân bảo, tôi vẫn bình thường mà bác. Tôi vẫn lên FB mỗi ngày mà. Nhưng tôi nghĩ, mình phản biện hàng chục năm rồi, cái gì cần nói cũng nói hết rồi. Ai cũng vậy thôi, chuyện gì cứ nói đi nói lại mãi gây khó chịu, mất hay. Nên giờ tôi chỉ viết châm ngôn và văn nghệ giải trí cho cuộc sống vui tươi. Khi nào có chuyện lớn, ảnh hưởng xấu đến đất nước tôi lại lên tiếng.
Dân chủ, văn minh thì phải tôn trọng quyền tự do của mỗi người; có tranh luận, phê phán phải nói vào vấn đề, có lý lẽ, đừng quen thói “bỏ bóng đá người”, “suy bụng ta ra bụng người” rồi quy kết tuỳ tiện!
2.3. Nói thật, tôi sợ nhất những người “cuồng Cộng” và những người “cuồng chống Cộng”. Cả hai loại người này đều rất cực đoan và nguy hiểm như nhau. Cả hai loại người này đều chỉ gây chia rẽ, thù hận dân tộc và gieo rắc tâm địa xấu ác. Họ mà cai trị đất nước thì khốn nạn như nhau. Nhưng tôi chỉ né họ, chứ không coi họ là “thế lực thù địch”. Họ vẫn là đồng bào mình.
(Chính quyền hiện nay, danh nghĩa là “cộng sản”, nhưng tôi nghĩ, không “cuồng cộng”, cũng chẳng “cộng sản”, mà thích tư bản lắm).
TÓM LẠI, nhiều người nghĩ như tôi, hơn tôi, nhưng họ “khôn” không nói ra, hoặc không thèm nói, nên vẫn vào “diện yêu Đảng, yêu chế độ”… Tính tôi thấy cái gì lướng vướng thì nói toẹt ra để giải tỏa cho nhẹ lòng, thảnh thơi và may ra có ai đó đồng cảm cũng vui.Biết rằng chính quyền này chỉ thích khen thôi, có gần 800 tờ báo, chí, hàng 100 kênh truyền hình, phát thanh, khen inh tai, nhức mắt suốt ngày vẫn chưa thoả; ai phê phán là mang vạ vào thân, chính quyền thù dai, ghét lâu lắm… Biết thế, nhưng Trời sinh tính rồi, biết làm sao!
Leave a Comment