Hải quan Hoa Kỳ có một lô xe đạp bị tịch thu và quyết định thông báo bán đấu giá. Trong cuộc đấu giá, mỗi chiếc xe được bán đi, người trả giá đầu tiên luôn là một cậu bé 10 tuổi trả với giá là “5 đô la.” Sau đó cậu bé lại buồn bã nhìn những chiếc xe bị người khác mua mất với giá họ trả là 30 hoặc 40 đô la.
Cuộc bán đấu giá tạm nghỉ giữa giờ, người bán đấu giá đã hỏi cậu bé sao không trả với giá cao hơn để mua chiếc xe. Cậu bé nói rằng bản thân mình chỉ có 5 đô la.
Sau giờ nghỉ ngơi, cuộc đấu giá lại bắt đầu. Cậu bé vẫn là người đầu tiên trả giá với mức 5 đô la. Đương nhiên, cuối cùng chiếc xe vẫn bị người khác mua mất. Dần dần, những người tham gia trong cuộc bán đấu giá cũng bắt đầu chú ý đến cậu bé, nhiều người trong số họ còn cảm thấy yêu mến cậu bé.
Cuộc đấu giá rất nhanh đến thời điểm kết thúc. Trên sàn đấu giá chỉ còn lại một chiếc xe đạp, thân xe sáng như mới, có nhiều mức tốc độ, hộp số 10 cấp, phanh tay hai chiều, có màn hình hiển thị tốc độ và thiết bị chiếu sáng vào ban đêm. Thật không thể nghi ngờ, đây là chiếc xe tốt hiếm có.
Người bán đấu giá hỏi: “Ai sẽ trả giá?”
Ở vị trí đầu tiên, cậu bé dường như đã không còn hy vọng nhưng vẫn quyết định trả giá 5 đô la. Lúc này cả sàn đấu giá bỗng im bặt, tất cả mọi người đều nín lặng, ngồi ở đó đợi kết quả.
Họ hướng cặp mắt về phía cậu bé, không một ai lên tiếng cũng không nhấc tay xin trả giá. Mãi cho đến khi người bán đấu giá đếm hết 3 lượt, cuối cùng nói: “Chiếc xe đạp được bán cho cậu bé mặc quần đùi và đi giày thể thao màu trắng.”
Lời vừa nói ra, cả sàn đấu giá liền vỗ tay chúc mừng. Cậu bé cũng vỗ tay hoan hỉ lấy trong túi ra tờ 5 đô la nhàu nhĩ và nhận về chiếc xe đạp đẹp nhất. Cậu bé cúi đầu gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người vì đã nhường cho cậu có được cơ hội sở hữu chiếc xe đạp mơ ước cùng với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt sáng ngời hạnh phúc.