Vậy tôi hỏi ông ấy và các ông các bà đang nắm quyền cai trị: Cả thế giới có nước nào suốt ngày, quanh năm suốt tháng loay hoay chống tham nhũng như ta vậy không? Ngay cả những thể chế ù lì, ngược chiều hành trình đi lên của nhân loại như Triều Tiên, Cuba, Lào, Nicargua, Venezuela… cũng không đến nỗi vậy. Chắc chỉ tòi ra Trung Quốc và xứ này, hai anh em đang dắt tay nhau theo tấm biển chỉ đường tiến lên chủ nghĩa xã hội. Thằng T.àu nó diệt nhau, mặc mẹ nó, xưa nay truyền thống “củi đậu nấu hạt đậu” của nó ăn vào máu rồi. Học nó cái gì chả học, chỉ bắt chước tinh trò ngược đời. Tham nhũng từ đâu ra? Loay hoay chống suốt bao nhiêu năm rồi, có biết không? Càng chống càng nhiều tham nhũng, có biết không? Cả bộ máy đã rệu rã hư hỏng gỉ sét, mà tham nhũng là phần hỏng nặng nhất, dột nát từ trên xuống dưới, cứ trừng trị kỷ luật đứa này lại tòi ra đứa khác, đứa chưa bị thì ngó đứa bị nhưng không hề biết sợ biết chùn lại, các vị định chống đến khi nào? Khi nào mới để cho xã hội, cuộc sống, dân chúng được yên ổn, được sống bình thường như bao người, bao nước, không bị cuốn vào cái vòng đấu đá thảm khốc ấy?
Nhìn ra thế giới, không phải không có tham nhũng nơi này nơi nọ, nhưng một năm 365 ngày miệt mài diệt trừ, chống tham nhũng, trừng trị, kỷ luật đội ngũ hư hỏng, chắc chỉ có xứ này.
Các ông bà có vạch tai lắng nghe lời tự bào chữa của Nguyễn Thành Tài cựu Phó chủ tịch thường trực TP.HCM trước tòa không. Ngày 7.10, khi bị tuyên án, bị cáo Tài trong đường cùng, không còn gì để mất, không còn cửa thoát, chả thể trông đợi vào “sự màu nhiệm” nào nữa, lật bài ngửa “Nếu bắt tôi chịu trách nhiệm thì người đứng đầu cũng phải chịu trách nhiệm!”. Y đã sai ở rất nhiều việc, phải bị trừng phạt, nhưng điều y nói hoàn toàn đúng. Pháp luật phải công bằng, chứ không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, phân biệt đối xử. Không thể miệng nói “không có vùng cấm” nhưng tay cứ khoanh vùng cấm. Tài đâu thể tự ý làm sai, tự tung tự tác, bởi trên y còn đầy ông to bà lớn, chỉ riêng ở TP.HCM đã những Lê Thanh Hải, Lê Hoàng Quân, rồi cả Nguyễn Thiện Nhân… nữa, còn cao hơn nữa thì thiếu gì ông này bà nọ trung ương có quyền sinh quyền sát liên quan tới sai phạm của Tài. Cứ giao cho y tờ giấy cây bút, sẽ có đủ danh sách đương sự. Con chim sắp chết tiếng hót bi thương, con người sắp chết lời nói thật thà. Tài cũng vậy, nên tin y, sẽ lộ ra ối cán bộ đang trốn trong đống rơm. Vấn đề là có ai tử tế chịu nghe y không thôi.
Ông hàng xóm nhà tôi, một cựu chiến binh từng vào sinh ra tử góp công cho cái thể chế này, có lần “vấn nạn” (hỏi khó) rằng, tài sản khủng của bọn tham nhũng, những dinh thự, nhà cửa, đất đai, xe cộ… chúng nó đâu phải nhờ đũa thần của bà tiên sau một đêm là có được. Chúng xây cất, sắm sửa, tồn tại tài sản bất minh công khai trước mắt bàn dân thiên hạ suốt bao năm, thậm chí khoe mẽ vênh vang, ai cũng biết, chỉ cấp trên chúng không biết, cơ quan pháp luật không biết, cho tới khi ung nhọt vỡ mủ. Tại sao? Mà ngay cái đám bị lôi ra trảm, đút vào lò ấy, nào có phải người của các khóa trước, nguyên cựu gì cho cam. Chúng hầu hết nằm trong bộ máy cai trị hiện hành. Ai đã đưa chúng lên, đặt chúng vào ghế, để rồi khi cơ sự xảy ra thì chỉ chúng giơ đầu chịu báng?
Các vị có thật lòng chống tham nhũng không, tôi không dám chắc. Ai đời, chỉ có việc yêu cầu tất cả cán bộ phải kê khai tài sản để vừa chứng minh bản thân, vừa dễ cho sự quản lý của bộ máy, mà cũng bày chuyện bốc thăm ai kê ai không. Lại còn xua báo chí tung hô chuyện bốc thăm nữa. Phải nói ngay: rất vớ vẩn. Việc đàng hoàng tử tế bị biến thành trò cười trò chơi. Điều to cũng như điều nhỏ, chống tham nhũng kiểu ấy, có mà chống vào mắt./.
Nguyễn Thông