Sáng nay, mình bán cho chú này hai bộ quần áo mà thấy lòng cảm động quá…! Chú bước vào xem đồ, chân tay lóng ngóng, giọng nói nhỏ nhẹ, có phần rụt rè: “Ghé nãy giờ, mà đông khách quá không dám vô, tôi mới làm về, ăn mặc thấy ghê quá sợ khách của cô chê vì mùi “mồ hôi” nên bỏ đi mất… Đắn đo mãi không định vào mà thấy có ghi “Bán xả hàng giá rẻ” nên tôi vào mua cho vợ với con bé cái áo, cái quần mới. Cả năm vất vả rồi cô ạ…!”
Nghe chú nói, mà lòng nghẹn ngào quá…, đàn ông hơn nhau đúng ở cái nhân cách.
Thấy chú lóng ngóng lựa hoài mà chẳng biết sao chưa vừa ý…, mình hiểu rồi, mới hỏi:
-Chú mua cho con trai hay con gái…?
-Dạ… con gái, nó đang học lớp Bốn.
Mình lựa cho chú hai cái đầm bông đẹp nhất…!
-Thôi… thôi, một cái đủ rồi… Tôi không đủ…
-Được mà… chú ơi…!
Mình cho vào bịch giấy trao cho chú… Thấy chú tần ngần có vẻ gì lạ lạ… nhìn mình…
-Vợ tôi cũng trạc trạc giống như tướng cô, nước da hơi đen, ốm hơn một chút… Tôi xin lỗi… cô…! Nhờ cô lựa dùm cho một cái áo kiểu và một cái quần tây…, tôi xin lỗi cô nha…!
Mình lựa cho chú theo đúng lời chủ tả…, xong xuôi cho vào cái túi giấy lớn, và không quên len lén bỏ thêm cái kẹp tóc cùng chiếc khăn tay đẹp…!
Chú móc trong túi những đồng tiền không còn mới, đếm kĩ rồi trả cho mình. Nhìn những đồng tiền lao động cực khổ mà thấy thương, tội cho chú quá…! Mình chỉ tính nửa giá tiền thôi, xem như “mua lại” tấm lòng trân trọng của chú với gia đình có người cha, người chồng đáng phục, đáng nể…!
Chú bước ra, tìm đôi dép tổ ong màu trắng nhưng đã ngã qua màu vàng sậm, đứt vài chỗ, để sát góc vỉa hè…, ba lần nhìn lại mình, cười tươi…!
-Cảm ơn cô…! Cảm ơn cô nha…!
Chú tuy áo hơi bẩn về nhân dáng vì lam lũ lao động nhưng nhân cách thì thật sáng ngời, ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự lại có tấm lòng với vợ con…!
Khó khăn vất vả cả ngày, trong tháng, quanh năm như thế mà vẫn lo nghĩ cho vợ con có cái áo, bộ đồ đàng hoàng để đi đám cho lịch sự…! Nể phục chú quá…!”
“Chú đúng là người đàn ông của năm…!”.