Hôm qua, 3 giờ sáng, đang ngủ ngon, chuông điện thoại reo. Ở Mỹ sợ nhất những cú phôn gọi vào giờ khuya khoắt thế này. Phần lớn là những tin khẩn cấp, không tốt lành gì. Nhìn màn hình, thằng cháu ở Việt Nam gọi. Tim đập mạnh, hắn ngồi hẳn dậy :
-A lô, chú nghe đây. Có gì mà gọi chú lúc 3 giờ sáng thế này?
-Thế à ? Bên đây mới 3 giờ chiều. ( còn nghe rõ tiếng cười của thằng cháu). Tụi cháu đang uống bia bàn chuyện làm ăn. Nhớ tới chú, định hỏi mượn chú ít tiền hùn vốn với tụi nó.
-Tiền chú làm gì có. Chú Việt kiều nghèo mà. Nhưng cháu định kinh doanh gì vậy?
-Tụi cháu định ký hợp đồng với các bệnh viện xin mở cửa tiệm xâm trong khuôn viên của họ, chú ạ.
-Cửa tiệm xâm mình trong bệnh viện à ? Sao lạ vậy?
-Vậy là chú chẳng biết gì rồi. Nghề này bên đây đang hot lắm.
-Đâu nói chú nghe thử.
-Dạ, thì dạo này bệnh viện hay xẩy ra những ca mổ lộn lắm. Không biết tại bác sĩ xài bằng giả hay tại quen thói làm ăn cẩu thả mà mổ lộn hoài. Bệnh nhân sợ lắm. Như mới đây, có bệnh nhân được chỉ định mổ lấy hạch ở cổ, bác sĩ mổ nhầm chỗ khác, rồi thông báo cho thân nhân là ca mổ thành công. Ít tháng sau, cục hạch không bị mổ lớn lên, chèn vào tủy sống khiến cho bệnh nhân bị liệt tứ chi luôn. Hay các vụ chân bên phải cần cưa thì bác sĩ lại cưa nhầm chân bên trái, rốt cuộc bệnh nhân không còn chân nào để đi. Người nhà đau khổ lắm, chỉ còn biết rơi nước mắt, cầu mong cho hai chân của con mình mau sớm mọc lại….
-Mọc thế nào được nữa mà mọc ?
-Vâng, thì thế. Cho nên dân bây giờ sợ lắm. Trước khi đưa thân nhân vào phòng mổ cứ phải ghé tiệm xâm trước đã. Anh xâm hộ tôi “chân này là chân phải”, hay “chân này là chân trái”. Vâng, anh cứ xâm chữ to to lên, xấu một tí mà không phải què quặt. Người khác thì đưa cổ tay trái ra, anh làm ơn xâm cho tôi chữ “mổ lấy đinh ra ở đây”, nhớ vẽ cái mũi tên nữa nhá. Lại còn cẩn thận đưa cổ tay phải ra nhờ xâm “tay này tốt lắm, xin đừng mổ cám ơn”.
-Vậy các tiệm xâm này hẳn đắt khách lắm ?
-Chứ sao nữa chú. Khi mổ thì thân nhân không được vào phòng mổ, còn bệnh nhân bị đánh thuốc mê nằm thẳng cẳng ra đó, biết gì đâu. Nếu không có hàng chữ xâm thì bác sĩ biết đường nào mà mò….
-Thế cháu cần bao nhiêu để chú liệu.
-Vâng, để bọn cháu tính rồi báo chú sau nhé. Mau thu hồi vốn lắm. Chú dậy làm vài lon trực tuyến với bọn cháu cho vui.
-Đâu được, chú đang ngủ mà.
-Thế thì chú kém quá. Chắc chú không biết dân nhậu mình có câu thơ này à : “Ta sẽ có ngàn năm sau để ngủ, Vậy dại gì không thức uống đêm nay…”
Nói xong thằng cháu cười khục khục rồi cúp máy, để mình hắn ngồi lại băn khoăn: Không biết câu chuyện nó nói là thật hay giả, nhưng dù sao cũng phải thừa nhận rằng nền y tế Việt Nam hiện nay là rất tệ hại. Việc phải vào bệnh viện chữa trị là một nỗi kinh hoàng của nhân dân. Điều này không thể trách ở cá nhân các bác sĩ hay y tá. Mà lỗi chính phải nằm ở sự yếu kém, quan liêu của các khâu đào tạo, tuyển dụng, cũng như chính sách đãi ngộ tồi tệ đối với y bác sĩ và các nhân viên y tế khác. Nói tóm lại, nếu nền y tế nước ta cứ đầy rẫy tham nhũng và vô cảm trước nỗi thống khổ của bệnh nhân, thì việc mở tiệm xâm mình trong khuôn viên bệnh viện không hẳn chỉ là một ý tưởng khôi hài./.
Loc Duong