Hôm 21.6, ông thủ tướng Phạm Minh Chính dành cả ngày để bàn việc phát triển khu vực đồng bằng sông Cửu Long. Vài năm trở lại đây, qua 2 trào thủ tướng Phúc và Chính, ĐBSCL đã được quan tâm hơn, nhất là về giao thông. Kể ra đã khá muộn, nhưng như dân chúng thường tặc lưỡi “muộn còn hơn không”.
Chả biết ông Chính tới Cần Thơ bằng lối chi, bay hay bộ (chắc là bay, đời nào đi bộ), nhưng tôi khuyên ông có bàn gì nói gì quyết định gì thì cũng đừng quên cái BOT trấn lột Cai Lậy.
Nếu được, nếu còn tỉnh táo, không bị mải vui quên hết lời dân dặn dò, thì tôi nhắc ông, khuyên ông: Ký lệnh dẹp ngay cục mỡ, cục máu đông trong động mạch chủ, cái BOT Cai Lậy. Xong rồi hãy về kinh đô báo cáo với hoàng thượng. Đừng có nghe lời nỉ non gì của tay Thể.
BOT trấn lột nổi tiếng Cai Lậy dù đã bị tạm ngưng thu phí (tiền mãi lộ) nhưng tới giờ vẫn còn đó, im lìm nhẫn nhục, chờ thời như đợi ai đó sẽ hà hơi cho nó tiếp tục tác oai tác quái.
Nhìn những dòng xe cuồn cuộn xuôi ngược trên mạch chủ quốc lộ 1 thì hiểu rằng đại mạch máu giao thông này không thể để nhiễm mỡ, máu đông, không thể nào để bất cứ cục mỡ, cục máu đông nào chẹn lại. Mỡ Cai Lậy mà hoạt động, không chỉ riêng Nam Bộ mà cả nước sẽ đột quỵ.
Vụ BOT Cai Lậy, xét về quy mô, không nghiêm trọng bằng những vụ như Thủ Thiêm, Sóc Sơn, Đồng Tâm, Tiên Lãng, Văn Giang… nhưng ở góc độ chính sách thì nó cực kỳ hệ trọng, chỉ cần sai một li đi một dặm. Có thể ví BOT Cai Lậy như tử huyệt của bộ máy cai trị này, quyết định về nó không đúng sẽ gây những hậu quả mà nhà cai trị hoàn toàn không hề muốn dù họ đã lường trước và tìm cách chống đỡ. Nhưng chống bằng giời cũng sẽ thua nếu cố tìm cách thắng nhân dân, duy trì sự bóc lột nhân dân, o bế cho những bất công cướp đoạt.
Tôi hiểu lý do vì sao ông Phúc hồi làm thủ tướng cứ chần chừ mãi không đưa ra quyết định cuối cùng về số phận của BOT Cai Lậy. Tồn tại hay không tồn tại? Câu hỏi ấy đối với ông Phúc và chính phủ của ông là rất khó giải, nên phải dựa vào thời gian, tính điều hơn lẽ thiệt cho kỹ. Vả lại, sẽ sai một ly đi một dặm. Mất ghế như chơi. Ghế hay lòng dân, đều khó.
Tuy nhiên, cứ kéo dài quá, câu giờ, chẳng những doanh nghiệp mà ngay cả nhân dân cũng chán chường, thất vọng, không dám đặt niềm tin vào chính phủ nữa.
Tính gì thì tính, đừng mưu mẹo tìm cách thắng dân. Chưa tìm ra lời giải, hãy hỏi dân. Đáp án rất rõ ràng, ngắn gọn, chính xác: Phải dẹp ngay BOT Cai Lậy, cục mỡ nghẽn, cục máu đông trên động mạch quốc lộ 1. Cả nhà nước và nhân dân đều có lợi.
Nếu có mất, chỉ mất đi sự bất công, vô lý, bóc lột, tàn bạo.
Vậy nghe ông Chính (thấy thiên hạ đùa yêu gọi là ông 9H). Đừng có lặp lại sự khôn ngoan đáng sợ của ông Phúc./.
Thông cào (cẩn biên, ngày 21.6 vẫn không quên nghề)