Nếu bạn đọc bài viết này, bạn thấy khó chịu, tức giận, không nghi ngờ gì nữa, bạn đang nằm trong số đông mà bài viết đề cập. Ngược lại, bạn đọc bài viết xong, thấy nhức nhối, tê buốt lồng ngực, thì bạn gắng giữ sức khỏe nhé, bởi điều đó quan trọng cho cộng động chung quanh bạn. Bởi bạn còn nhiều việc để làm lắm.
Bởi cho đến lúc này, không thể nói khác đi, rằng người Việt, phần đông không những thực dụng, xấu xí mà còn tầm thường. Chính cái sự tầm thường này đồng hành cùng với chế độ độc tài đang đè đầu cưỡi cổ nó. Nó không những đồng hành mà cổ xúy, vỗ tay cho độc tài, cho cái ác, cho sự lấn lướt một cách hả hê khi tha nhân đang nghẹt thở trước mặt. Cho đến lúc… cái ác quay lại ăn thịt nó, thì nó lại kêu gào như chính tha nhân. Cái ác, sự xấu xa, ích kỉ, nhỏ nhen của người Việt thậm chí có đáng nói hơn cả người Trung Quốc. Bởi với số đông người Việt, tính khôn lõi vốn thường hằng.
Và chính sự xấu xí của đám đông người Việt đang cổ xúy cho chủ nghĩa độc tài, chủ nghĩa dân tộc cực đoan và biến xã hội trở thành cái lẩu hầm bà lằng các loại chẳng biết đâu là đâu. Thêm nữa, người Việt có đặc tính giỏi chiến đấu, tính chiến đấu rất cao. Xin mở ngoặc là tính chiến đấu chứ không hẳn là kĩ năng chiến đấu. Nghĩa là trong làm kinh tế, trong bóng đá, trong bất kì lĩnh vực nào, ngay cả trong nghệ thuật, văn chương, thi ca, dường như tính chiến đấu cũng nổi trội hơn mọi tính chất khác.
Trong thời hiện tại, quân đội, đơn vị chiến đấu chuyên nghiệp nhất của dân tộc, xét về thực lực, rất khó để nói rằng kĩ năng chiến đấu của quân đội Việt Nam là tốt, nếu không muốn nói nó rệu rã, mệt mỏi bởi rượu chè, tham nhũng, vô kỉ luật, bè phái và hèn nhát ở một số sĩ quan cấp cao… Thế nhưng, tính chiến đấu lại rất cao, tuy quân đội không dám đụng chạm với đội quân phương Bắc trên biển nhưng ai dám chắc trong quân đội gà nhà không đá nhau chí chóe, đá đến chết người nữa là khác.
Cái máu đánh nhau (cho dù đánh yếu xìu, đánh chẳng giống ai), cái máu dòm người khác, ghen ăn tức ở, cái máu đố kị, soi mói… vẫn là cái máu chủ đạo, là thủ thuật nhiếp sinh của số đông người Việt. Hãy nhìn những đoàn người chạy loạn trong dịch giã, nhìn những đoàn dân oan dắt díu nhau trên thủ đô Hà Nội, sẽ thấy được đôi chút về điều này.
Thử đặt câu hỏi: Tại sao người ta phải tháo chạy trong đại dịch? Và đặt tiếp câu hỏi rằng tại sao dân oan dắt díu nhau ra Hà Nội? Câu trả lời nếu đơn giản vì họ chạy trốn dịch, hoặc vì Hà Nội là nơi các ông lớn cấp trung ương đang làm việc ở đó… Thì bạn cũng thuộc vào đám đông đang nhắc bên trên bài viết. Bởi ngay cái việc người ta tháo chạy khỏi thành phố, ngay cái việc người ta dắt díu nhau đến tận Trung ương để đấu tranh cho việc mà lẽ ra họ không cần đấu tranh cũng đủ để nói lên mức độ thờ ơ của xóm làng, địa phương, dòng họ… kính thưa các loại quan hệ mà khi cần, có cả trăm cái thiệp ném vào nhà, từ đám cưới, chạp mả, giỗ quảy, đầy tháng con, mừng thọ… nhưng khi hữu sự thì chẳng thấy ai. Bởi ở ngay địa phương, người ta cũng đã bị ngủ dòm.
Nghĩa là sao? Nghĩa là phần ai nấy sống, giống ai nấy lo, cơm ai nấy ăn… nhưng khi cần thiết thì ngủ dòm, liếc mắt sang nhà hàng xóm, anh em… coi thử nó hơn mình cái gì, nó thua mình cái gì để mà mưu sự, chọc gậy hoặc hí hửng, mừng rơn… Chính vì thứ ngủ dòm nhỏ lẻ nhưng đầy nguy hại này mà một người dân đắp một khoảnh ruộng để trồng rau cũng bị tố cáo, bị phạt tới phạt lui, một người dân chở một tấm thớt bằng gỗ cũng bị chặn, bắt, phạt… trong khi nhà quan, bọn cá mập nuốt cả cánh rừng, phân lô cả cánh đồng mà người ta vẫn ngậm bồ hòn. Chính vì vậy mới có chuyện cả một công trình lớn, một khu phức hợp ăn nên làm ra, suốt nhiều năm dài, có đăng ký kinh doanh, đóng thuế nhà nước, thậm chí tạo ra nguồn sống ổn định cho vài chục gia đình… Đùng cái, nhà nước tới dở bỏ, đập phá vì “xây dựng không đúng mục đích sử dụng đất”, nôm na là làm trên đất ruộng. Nhưng, nếu xét ngược lại, những công trình đắp chiếu nhiều năm, tốn tiền tỉ của nhân dân, rồi những khu qui hoạch, kêu gọi đầu tư, chủ đầu tư nhận được giấy phép, được cấp quyền sử dụng đất rồi bỏ hoang nhiều năm… Như vậy, so sánh giữa hai cái, một có phép, một không phép, cái nào có lợi cho quốc dân hơn?
Thế nhưng nhà nước vẫn đập bỏ sau nhiều năm, vì sao? Vì nhà nước vốn dĩ cứng nhắc, máy móc, và trên hết là nhà nước không có được hệ thống luật mở để đảm bảo các quyền phát sinh theo thời cuộc, theo thực tiễn trong nhân dân. Bên cạnh đó, nhân dân vốn dĩ ưa soi mói, ghen ăn tức ở, trâu buộc ghét trâu ăn. Người không có đủ điều kiện tiền bạc để đắp ruộng thì phanh phui, đấu tố người đã đắp, đã cải tạo. Điều này dẫn đến tình trạng Việt Nam mãi mãi là nước có nền kinh tế manh mún, một mảnh đất để nuôi dưỡng loại hình tư bản rừng rú.
Bởi bản chất con người, cung cách đối xử giữa người với người cũng đầy chất rừng rú. Không riêng gì bộ đội Cộng sản rúc rừng trở về không thể cởi bỏ được cánh rừng trong não trạng của họ mà ngay cả nhiều người dân bình thường, thậm chí cả những người cựu quân nhân chế độ cũ cũng đang bị che mù bởi cánh rừng trong não trạng của họ. Bằng chứng là sau 1975, người ra đi thì đã ra đi, người ở lại, không hiếm các ông lính, thậm chí sĩ quan biệt phái thời trước đã nhảy lên làm đội trưởng sản xuất, chủ nhiệm hợp tác xã, dần dà có thẻ đảng viên, trở thành cánh tay đắc lực của đảng Cộng sản. Điều này nói lên rằng hầu như khái niệm lý tưởng, hoặc khái niệm trung tín chỉ có ở một số người, số còn lại, gió chiều nào chao chiều đó, hoặc giả lúa thóc đi đâu bồ câu theo đó. Tôi nói như vậy, quí vị nào thấy tức ngực vì xót xa, đương nhiên quí vị thuộc số ít hiếm hoi giữ được thiên lương dân tộc, ngược lại, vị nào thấy tức giận, thấy nhột ý, thì tự hiểu mình đang ở thành phần nào của số đông rồi.
Và, còn một ngàn lẻ một chuyện để nói với nhau rằng người Việt, phần đông thực dụng và xấu xí, chính sự thực dụng, xấu xí, thậm chí có phần nông cạn của số đông người Việt đã đẩy đất nước, dân tộc đến chỗ dễ dãi, thấp hèn và mất phương hướng. Nó trở thành mảnh đất dung chứa chủ nghĩa dân tộc cực đoan và chủ nghĩa độc tài. Ngay cả đảng Cộng sản, nếu dân tộc này không phải là mảnh đất màu mỡ cho nó, ắt hẳn nó phải tự thay hình đổi dạng hoặc giả nó đã chết từ lâu rồi. Bởi người Việt, số đông chửi Cộng sản lúc say sưa, nhưng khi tỉnh lại tái mặt nhớ lại điều này. Hoặc giả miệng thì chửi Cộng sản bem bẻm nhưng khi có lợi cho bản thân thì họ là kẻ nhảy vào phục vụ Cộng sản sớm nhất, nhiệt tình nhất./.