- Gió Bấc – RFA
Chuyến đi Mỹ của Thủ Tướng Phạm Minh Chính tham dự Hội nghị cấp cao đặc biệt Mỹ – ASEAN đã được báo chí nhà nước dệt gấm thêu hoa thành chuyến đi thăm và làm việc ở Mỹ dù sao cũng được người dân lóe lên hy vọng nhen nhóm về bước đột phá nào đó trong quan hệ hai nước. Nhưng càng theo dõi thông tin lại càng thất vọng dù báo chí nhà nước đã hết sức lộn ngược lăn nghiêng tăng phần long trọng cho chuyến đi như khách Thủ Tướng “tiếp” Bộ trưởng Ngoại giao chủ nhà hay từ bữa tiệc tối ngoại giao của Tổng Thống Biden nặn ra thông tin ảo là Tổng Thống Biden tiếp riêng Thủ Tướng Phạm Minh Chính… người ta chỉ thấy những lời nói đãi bôi thớ lợ né tránh những cơ hội vàng có một không hai để phát triển quan hệ hai nước.
Mẹ nó! Thằng học từ Tàu Cộng
Giữa biển thông tin nhốn nháo nhưng tẻ nhạt ấy, bỗng đâu sét đánh ngang tai, trang web Bộ Ngoại Giao Mỹ xuất hiện đoạn clip ngắn ngủi “mẹ nó! sợ gì!” làm dư luận nổ tung, Cuộc trò chuyện thân mật “mẹ nó! sợ gì!” trong nội bộ đoàn ngoại giao của thủ tướng Phạm Minh Chính tại trụ sở Bộ Ngoại Giao Mỹ là sự kiện đột phá đỉnh cao giữa những đỉnh cao chói lọi của nền ngoại giao cây tre bách chiến bách thắng của “đảng ta”. Dù quá hiểu nhưng nhiều người vẫn bất ngờ sững sờ trước cách ứng xử nói năng vô học lại được biểu hiện bằng giọng điệu thái độ kiêu hãnh mù quáng, tràng cười hả hả như vừa trải qua một “chiến thắng” tầm cỡ Mậu Thân, Quảng Trị hay An Lộc.(1)
Trên mạng xã hội và trong quán cà phê hay ngay cả trong không khí gia đình người ta đã trích dẫn câu nói này để nhắc nhở nhau, dạy dỗ con cháu về cách ăn nói xưng hô sao cho phải phép.
Giáo sư Nguyễn Tuấn đã điềm đạm lý giải một cách khoa học về bản chất của hiện tượng này trên trang fb cá nhân. “Cái câu mà cư dân mạng đang bàn tán xôn xao là “Mẹ nó, sợ gì”. Mệnh đề này chỉ là cách chửi chung chung thôi, nhưng đằng sau nó có thể là một ‘Freudian slip’. Freudian slip có nghĩa là một phát biểu thiếu kiểm soát được thốt ra trong một thời điểm ngẫu nhiên, nhưng Freud tin rằng một phát biểu như thế có liên quan đến tiềm thức.
Cái mệnh đề có thể liên quan đến tiềm thức ở đây là “Sợ gì”. Bề ngoài thì mệnh đề đó khẳng định là không sợ cái kẻ mà người phát biểu chửi là ‘Mẹ nó’. Nhưng trong tiềm thức thì có lẽ là sợ, hay nếu không sợ thì cũng đáng gờm. Bởi nếu quả thật không sợ hay không đáng gờm thì nó đâu có thể xuất hiện trong câu nói. Có thể là do phức cảm tự ti và gắn gương làm kê bề trên.
Cái ‘Freudian slip’ đó còn thể hiện một sự đối nghịch. Bề ngoài thì có thể cười cười nói nói như bạn bè với nhau, nhưng trong tiềm thức thì xem người đối diện như kẻ thù. Không kẻ thù thì cũng không phải là bạn bè thật sự, không phải gia đình ta. Nói cách khác, cử chỉ cười nói có thể hiểu như là đóng kịch mà thôi. Đóng kịch thì không thể là “be yourself”, và như vậy là đối tác không đáng tin cậy.” (2)
Giáo sư Tuấn khẳng định truyền thống văn hóa ứng xử xưng hô của người Việt rất lịch sự tôn trọng nhau dù là bất đồng chính kiến ở hai trận tuyến một mất một còn như Tổng đốc Hoàng Cao Khải với lãnh tụ kháng chiến Phan Đình Phùng hay bất đồng về văn hóa như Trần Trọng Kim với Phan Khôi vẫn có cách gọi nhau rất hòa nhã. Cách văng tục mẹ nó, gọi nhau thằng Diệm, thằng Thiệu, Thằng Giôn-xơn là du nhập từ Trung Cộng.
Miệng đối tác, trong bụng đối thủ!
Kiến giải của Giáo sư Nguyễn Tuấn chạm đến bản chất của sự kiện này là tâm thế thật sự của chính quyền cộng sản Việt Nam vẫn luôn xem Hoa Kỳ là đối thủ, đối phương dù bề mặt luôn kêu gào đối tác, hợp tác. Văn cảnh cuộc trò chuyện là tự sướng về bữa tiệc ngoại giao tại Tòa Bạch Ốc đêm trước. Không chỉ Phạm Minh Chính văng tục mẹ nó mà đám quần thần cũng hùa theo cùng giọng điệu. Bộ trưởng Công an Tô Lâm khi đề cập đến cựu Cố vấn An ninh Quốc gia Mỹ dưới thời Tổng thống Donald Trump là ông Matthew Pottinger đã gọi ông này là “thằng”. Một thuộc hạ của Chính còn nịnh tung tóe “Mình nói nó mãi nó cũng phải ngại”. Phạm Minh Chính hể hả thể hiện sự độ lượng, kiềm chế đã không dạy dỗ hết ý hết lời “Mình có thêm một ý nhưng nói chi cho nó dài dòng. Như tôi với các ông ngày xưa nói mãi mới tìm được tiếng nói chung. Nhưng mà thôi nó loãng vấn đề”.
Không riêng Phạm Minh Chính thái độ hai mặt, ứng xử trịch thượng bằng những tiểu xảo xách mé bất nhã trong các nghi thức ngoại giao đã diễn ra liên tục, xuyên suốt qua nhiều nhiệm kỳ lãnh đạo, nhiều cuộc giao tiếp Việt Mỹ đã thành truyền thống. Cựu Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết ngay sau khi rời Mỹ đã đi thăm Cuba, một quốc gia cộng sản đang bị Mỹ cấm vận huênh hoang tuyên bố “Việt Nam Cuba là hai anh em cùng canh giữ hòa bình thế giới”. Ủy Viên Bộ Chính Trị, Bí Thư Thành Ủy Hà Nội khi sang thăm Mỹ đã tặng Thượng Nghị sĩ John McCain món quà khiếm nhã là bức phù điêu bia hình chụp cái bia dựng bên hồ Trúc Bạch sau khi ông John McCain bị bắt tại đó vào năm 1967, và một hình ghi lại viên phi công đang giơ tay đầu hàng và nổi bật hơn cả là dòng chữ ““NGÀY 26 10 1967 TẠI HỒ TRÚC BẠCH QUÂN VÀ DÂN THỦ ĐÔ HÀ NỘI BẮT SỐNG TÊN JOHN SNEY MA CAN THIẾU TÁ KHÔNG QUÂN MỸ LÁI CHIẾC MÁY BAY A4 BỊ BẮN RƠI TẠI NHÀ MÁY ĐIỆN YÊN PHỦ….
Xin đừng nghĩ oan những lời văng tục, chửi thề của phái đoàn Phạm Minh Chính là vô học hay là sai sót vô tình. Đây chính là bài bản truyền thống, là đỉnh cao trí tuệ đường lối ngoại giao cây tre của đảng quang vinh. Cái đường lối ngoại giao ngọn lắc lư uốn éo đưa tình dân tộc, tình hợp tác quốc tế song phương đa phương nhưng gốc khư khư giữ lợi ích độc quyền của đảng bất kể vận mệnh đất nước, lương tri nhân loại. Nó được bao bọc bằng những diễn ngôn trá ngụy ngọt ngào dễ dàng nhận ra trong thông điệp mà Phạm Minh Chính hoa hòe tung ra trong chuyến đi này.
“Chân thành, lòng tin và trách nhiệm vì một thế giới tốt đẹp hơn” là thông điệp mà Thủ Tướng anh minh Phạm Minh Chính thể hiện trong bài diễn văn viết sẵn đọc tại Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế Hoa Kỳ (CSIS trong khuôn khổ chuyến đi dự Hội nghị Cấp cao Đặc biệt ASEAN – Hoa Kỳ. Bài diễn văn này được báo chí Việt Nam đồng loạt trân trọng đăng nguyên văn.
Thông điệp này được lặp lại nhiều lần trong các cuộc gặp khác của chuyến đi như là nội dung cốt lõi, lập trường, thái độ Việt Nam trong quan hệ Việt Mỹ và bang giao quốc tế.
Mục tiêu “Chân thành, lòng tin và trách nhiệm vì một thế giới tốt đẹp hơn” dễ đánh động lòng người, nhưng cũng giống như giấc mơ cộng sản chủ nghĩa “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”, cần phải xem xét nội hàm thực chất, mức độ thành tâm, và tính khả thi để phát triển mối quan hệ hợp tác giữa đôi bên.
Để hiểu sự thật của chân thành, lòng tin và trách nhiệm của Phạm Minh Chính và nhà sản Việt Nam sòng phẳng và mẹ nó, sợ gì như thế nào chỉ cần nhìn vào hai sự kiện là việc Tàu Cộng bành trướng ở Biển Đông và Nga xâm lược Ukraine thì sẽ rõ.
Mượn Mỹ từ né tránh sự thật
Trong bối cảnh Tàu Cộng bành trướng quân sự hóa biển Đông thành ao nhà, Việt Nam như cá nằm trên thớt, chủ quyền biển Đông bị lấn át, không thể bảo vệ đối tác thăm dò khai thác dầu khí theo hợp đồng, ngư dân những cột mốc sống ở biển Đông bị Tàu Cộng tha hồ bắn giết thì Phạm Minh Chính vẫn dày mặt giương cờ trắng bốn không hô hào đường lối ngoại giao độc lập tự chủ. Phạm Minh Chính hoàn toàn không dám nhắc Tàu Cộng, né tránh thực trạng nguy ngập của quốc gia bằng những lời lẽ chung chung khuôn sáo “trong giải quyết các tranh chấp, xung đột ở khu vực và trên thế giới, trong đó có Biển Đông – một vùng biển quan trọng với các nước trong và ngoài khu vực, chúng tôi luôn chủ trương duy trì hòa bình, ổn định, bảo đảm an ninh, an toàn, tự do hàng hải và hàng không; bảo vệ các quyền và lợi ích hợp pháp, giải quyết bất đồng bằng các biện pháp hòa bình, thông qua đối thoại, trên cơ sở tôn trọng luật pháp quốc tế, nhất là Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS 1982); thực hiện hiệu quả và đầy đủ Tuyên bố về ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC), phấn đấu xây dựng Bộ Quy tắc ứng xử trên Biển Đông (COC) thực chất, hiệu quả, phù hợp luật pháp quốc tế, trong đó có UNCLOS 1982.”
Né tránh sự thật, uyển ngữ ngôn từ với an nguy đất nước, dân tộc như vậy Chân thành, lòng tin và trách nhiệm của Phạm Minh Chính và đảng cầm quyền nằm ở đâu?
Nga đem quân xâm lược Ukraine, bắn hoả tiễn vào khu dân cư, trường học, bệnh viện, ngay cả Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc cũng không tha, Binh lính Nga giết người dân vô tội còn đe dọa sử dụng vũ khí hạt nhân, cả thế giới lên án, tống cổ Nga ra khỏi Hội Đồng Nhân Quyền, Việt Nam hành xử rập khuôn Tàu Cộng, hai lần bỏ phiếu trắng, một lần bỏ phiếu chống, tệ hơn cả Campuchia. Thế giới sục sôi ủng hộ Ukraina chiến đấu bảo vệ chủ quyền, tiếp nhận người dân tị nạn, trừng phạt phong tỏa kinh tế Nga thì Phạm Minh Chinh lại vô tư nói chuyện như người đang trên Sao Hỏa. “Trong vấn đề Ucraine, Việt Nam ủng hộ và sẵn sàng tham gia vào các nỗ lực, sáng kiến của cộng đồng quốc tế trong việc tạo điều kiện để các bên đối thoại, tìm kiếm giải pháp lâu dài, bền vững. Việt Nam đã hỗ trợ nhân đạo 500 nghìn USD cho Ucraine [Liên quan đến tình hình Ucraine, lập trường nhất quán của Việt Nam là tôn trọng Hiến chương Liên Hợp Quốc và các nguyên tắc của luật pháp quốc tế, tôn trọng độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, lợi ích hợp pháp, chính đáng của các quốc gia; giải quyết mọi tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, không sử dụng hay đe dọa sử dụng vũ lực].”
Chân thành, lòng tin và trách nhiệm với thế giới là như vậy đó ư? (3)
Dân cần Việt Mỹ, đảng muốn Việt Tàu
Chiến lược xoay trục châu Á – Thái Bình Dương của Mỹ là cơ hội mà ASEAN mong đợi để cân bằng, đối trọng với sự trỗi dậy hung hãn của Tàu Công. ASEAN đã thống nhất nâng cấp quan hệ với Mỹ thành đối tác chiến lược. Ấy vậy mà Việt Nam, một trong hai quốc gia của ASEAN được Mỹ đánh giá là trong tâm hợp tác lại né tránh cơ hội nâng cấp quan hệ. Biểu hiện rõ rệt nhất của đường lối hai mặt xanh vỏ đỏ lòng.
Mẹ nó, sòng phẳng, sợ gì, nói thẳng toẹt ra là về quyền lợi quốc gia, dân tộc quan hệ hợp tác Việt Mỹ hoàn toàn tương hợp không có gì mâu thuẫn, Mỹ là thị trường tiêu thụ hàng hóa, là vốn đầu tư, là trung tâm khoa học kỹ thuật… Dân Việt thua cuộc, thắng cuộc đều dồn sang Mỹ định cư. Huống hồ chi giờ đây Việt Mỹ lại cùng có chung kẻ thù truyền kiếp 2000 năm. Xưa ta nói Mỹ xâm lược chẳng qua chỉ để tuyên truyền, ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô – Trung Quốc.
Khổ thay, với đảng cầm quyền thì bạn vàng Tàu cộng lại có lý tưởng tương thông, văn hóa tương đồng. Cái gốc tre cản trở phát triển quan hệ Việt Mỹ chính là đây. Với tập đoàn lãnh đạo cầm quyền thì lợi ích nhóm của lực lượng thống trị mới là quan trọng, quyền lợi dân tộc, an nguy đất nước nhỏ như con muỗi.
Chân thành, lòng tin và trách nhiệm, mẹ nó! sợ gì!
Nhân đây, xin chuyển đến quý giới chức ngoại giao lời kết bài viết của Giáo sư Nguyễn Tuấn “With friends like you, who needs enemies” (Với bạn bè như anh thì chúng tôi đâu cần thêm kẻ thù).
1-https://www.facebook.com/RFAVietnam/posts/10160221907609571
2-https://www.facebook.com/t.nguyen.2016/posts/1479493712497941
3-https://cand.com.vn/su-kien-binh-luan-thoi-su/chan-thanh-long-tin-va-tra…
Leave a Comment