Cái chết của cậu bé 16 tuổi không hề uổng phí. Cậu không hề hèn nhát mà như Đan Ko lấy thân mình làm đuốc đốt cháy cái đống củi mục đang chồng chất nghẹt thở cuộc sống của tuổi thơ hôm nay.
Tại sao có nhiều bậc cha mẹ hành hạ con mình như thế? Giản đơn vì đa số họ tuổi 45,50 sinh ra và lớn lên trọn gói trong nền giáo dục không dịch chuyển vòng kim cô công cụ, đương nhiên họ là sản phẩm lỗi của nền giáo dục đùa dai ấy. Sản phẩm lỗi chỉ có thể muốn biến con cái mình giống họ – sản phẩm lỗi mà thôi.
Cái gốc là ở cách tạo dựng xã hội. Một xã hội không coi Quyền Con người là giá trị tuyệt đối mà Tạo hoá công bằng ban tặng, thì Quyền Trẻ thơ đương nhiên không trở thành Quốc quyền. Trẻ thơ trở thành công cụ của chính cha mẹ chúng để rồi trở thành công cụ của thể chế.
Lịch sử Dân tộc sẽ cần khắc ghi thật đậm di chúc trước khi lao xuống đất từ tầng 28 của đứa trẻ Hà Nội này:
“Thực sự thì cuộc sống cũng quá mỏi mệt rồi, Nó chẳng phải là suy nghĩ bột phát lúc nóng giận mà là con đã nghĩ đến việc này từ rất lâu. Chỉ là tiếc, tiếc vì những suy nghĩ vu vơ làm thế sẽ không gặp may và cũng tiếc còn những người bạn, những con game bỏ lâu rồi, còn bao bài nhạc chưa nghe.
Tạm biệt. 1/4 luôn, đời như trò đùa vậy”.
Khóc ư? Cứ khóc đi hỡi những những đứa trẻ cùng cảnh ngộ, hãy khóc đi những bậc cha mẹ!
Chao ơi, buồn cho Đất nước giàu đẹp này, khi có thể lắm, tiếng khóc xé ruột ấy không động đến thiên đình, không động đến trời xanh.
Trên facebook của mình thay vì những câu đã quá nhàm chán và đùa giỡn, hãy cùng nhau truyền câu nói này của đứa trẻ đã chết trong ngày Cá tháng Tư – Nói đùa ấy:
“Thực sự thì cuộc sống cũng quá mỏi mệt rồi…cũng tiếc còn những người bạn, những con game bỏ lâu rồi, còn bao bài nhạc chưa nghe.
Tạm biệt. 1/4 luôn, đời như trò đùa vậy”./.