Trong 5 ngày Tết, cứ trung bình 1h đi qua là có hơn 10 người ch.ết vì tai nạn giao thông, 5 ngày qua có hơn 1.560 chết vì tai nạn giao thông trong dịp Tết Nguyên Đán.
Và cứ trung bình 30p trôi qua, có một người chết vì đánh nhau. Chỉ trong 5 ngày mà ghi nhận khoảng 200 người chết vì đâm chém, trong gần 3 ngàn ca cấp cứu. Ở Rạch Giá – Kiên Giang có hẳn cả vụ xã hội đen (đỏ) kéo nhau tới thanh toán bằng dao phóng l.ợn và súng, kẻ cầm dao kẻ cầm súng xả vào nhau như phim hành động, một vụ thanh toán kinh hoàng.
Vâng. Chúng ta đang nói về Việt Nam, chứ không phải quốc gia nào khác.
Trên truyền thông báo chí, luôn cho rằng các quốc gia có xung đột vũ trang, hay rối loạn là những quốc gia đa đảng, họ lập lờ đánh lận con đen như thế ý nói đa đảng làm gì cho bắn nhau suốt ngày, còn như Việt Nam không sướng hơn sao vì một đảng lãnh đạo nên yên bình?
Nhưng thực tế có yên bình như bò đỏ, hay đám tuyên giáo mê hoặc Dân chúng. Chỉ mấy ngày Tết mà số lượng tai nạn giao thông rồi xả súng, đâm chém với số tử vong phải nói kinh hoàng như thế thì Việt Nam đâu phải bình yên.
Lâu lâu ở Châu Âu hay Mỹ có vụ xả súng, thì y rằng tuyên giáo chớp ngay cơ hội nói đa đảng là rối loạn, nhưng chúng ta xem những vụ xả súng đó là liên tục không, và tử vong bao nhiêu? Còn ta, luôn tự mê hoặc ru ngủ dân chúng là quốc gia yên bình mà mấy ngày có tới gần 3000 người nhập viện vì đâm chém nhau, tới 200 người tử vong do oánh nhau, hơn 1560 tử vong do tai nạn giao thông thì ổn định, yên bình cái gì? Ai nói cho tôi biết Việt Nam là quốc gia bình yên đi.
Phải nói rằng, người Dân Việt Nam thật đáng trách, trách lắm, vì khi quyền lợi bản thân và gia đình, thậm chí con cháu bị nhà cầm quyền xâm hại, thì luôn tỏ ra sợ hãi và nhu nhược trước nhà cầm quyền. Như bị công an cướp đất, hay bị bóc lột bởi thuế, phí thì im lặng, như đàn cừu. Nhưng giữa người Dân với nhau thì tỏ ra hung hăng, man rợ, có thể xiên một người vì cái liếc mắt, nhưng lại im lặng khi bị công an hốt về đồn.
Trách Dân thì có, nhưng chỉ trách một, khi xã hội rối loạn như mớ bòng bong hiện nay thì trách đám cầm quyền 100.
Vì xã hội bất ổn, trách nhiệm hoàn toàn quy về nhà cầm quyền, mà ở đây là đảng cộng sản đang lãnh đạo tuyệt đối toàn diện.
Vì khi xã hội mất ổn định, thường xuất phát từ 3 nguyên nhân chính: 1) pháp luật không nghiêm minh; 2) hiểu biết pháp luật của người Dân hạn chế; 3) một xã hội chi phối bởi các tập đoàn tội phạm hình thành từ các đám xã hội đen và xã hội đỏ cấu kết, gắn chặt quyền lợi với nhau (cậy quyền cậy thế). Và còn nhiều nguyên nhân khác, nhưng vô hình chung ta thấy
rõ để xã hội bất ổn như Việt Nam hiện nay đều lý do tại hệ thống chính trị lạc hậu, họ hình thành quyền lực theo kiểu tập quyền.
Nhà cầm quyền không muốn người Dân hiểu biết pháp luật, không muốn người Dân sống trong môi trường thượng tôn pháp luật, ai cũng chạy chọt mới thắng, thì đương nhiên xã hội đó sẽ vô cùng bất ổn do người Dân cứ nịnh bợ kẻ có quyền để tồn tại. Nên mâu thuẫn càng lớn thì bất ổn càng nghiêm trọng.
Nhưng, có một điều trái khoáy là xã hội càng bất ổn thì các phe nhóm lợi ích nắm quyền càng đấu đá quyết liệt. Các phe trong đảng thanh toán nhau để tranh chấp địa vị, như ta hiểu đơn giản phe củi và phe lò. Xét cho cùng phe củi hay phe lò thắng thì Nhân dân chúng ta đều bại. Vì tất cả, đều muốn làm quân cờ, chứ chẳng ai chịu làm người chơi cờ.
Nói tóm lại, xã hội Việt Nam không những bất ổn mà còn vô cùng hỗn loạn, rối ren chưa từng vì các sứ quân mọc như nấm, chẳng qua ta đọc báo đảng, xem tivi nhiều quá, nếu nhìn kĩ lại, có khi rối loạn hơn cả vùng đang có giao tranh, chiến sự. Vì thế, tuyên giáo thôi cái giọng Việt Nam là quốc gia hoà bình, ổn định đi. Mở miệng ra mà nói VN là quốc gia ổn định, thì: “hoặc là thần kinh hoặc là khốn nạn”./.