Huyên, kẻ dùng tạ để đóng 9 cái đinh vào đầu bé gái 3 tuổi của tình nhân. Là con trai của một gia đình danh giá, có mẹ làm ở học viện Hậu Cần có bố là sĩ quan đang công tác ở Trường lục quân, gia đình cách mạng, yêu đảng yêu bác.
Sinh ra trong một gia đình có nòi giống cộng sản, lẽ nào Huyên không được giáo dục, chí ít phải biết tác động vào đầu một người khác bằng một lực có thể tước đoạt mạng sống của họ thì đó là hành vi phạm pháp, lẽ nào Huyên không biết?
Trách Huyên là một lẽ, nhưng cả hệ thống chính trị lẽ nào vô can?
Tháng trước- năm trước – một vụ bạo hành chấn động dư luận khi tình nhân đã tra tấn 4h đồng hồ con gái của một kẻ vũ phu tới chết.
Các hội bảo vệ trẻ em, các các tổ chức do nhà nước thành lập đã ở đâu khi các bé bị tra tấn?
Quốc hội đang họp cái gì để không đưa ra một điều luật đủ mạnh để răn đe những kẻ có xu hướng bạo lực? Hay quốc hội chỉ thích ngủ gật và giơ tay biểu quyết làm sao thu được thuế nhiều để tha hồ vơ vét, thoải mái tham nhũng sao?
Hay những nhà giáo dục đang bận học để lấy bằng giả mà quên mất giáo dục nhân cách con người, quên mất giáo dục việc hành vi đánh đập trẻ em là phạm pháp, hay, dù lời mắng chửi thôi cũng là điều cấm kỵ.
Những tội ác xảy ra ở Việt Nam với tần suất dày đặc và kinh hoàng lỗi lớn nhất thuộc về những người cầm quyền ăn thuế của Dân.
Phải chăng, thuốc trị ung thư giả còn được cấp phép bán, thì việc hành hạ người khác là điều bình thường?
Mà nếu để ý, mấy vụ bạo hành kinh hoàng gần đây, vượt xa sức tưởng tượng con người ở Việt Nam đều liên quan tới con cháu đảng viên cộng sản, V.A là cháu nội của một đảng viên, phó giám đốc một bệnh viện, và Huyên, là con cháu sĩ quan quân đội. Phải chăng tội ác được dung dưỡng bởi những kẻ cậy quyền cậy thế, nghĩ là có chức có quyền thì muốn làm gì cũng được?