Nguyệt Quỳnh
Khi tiếng khô khốc của cánh cửa nhà giam đóng sập lại
Vẫn có tiếng đàn văng vẳng
Bởi những dây đàn từ trái tim ấy
Vẫn ngân nga
***
Đất nước chúng tôi – kinh thánh và đàn guitar
Vẫn vang lên từ những xà lim đầy bóng tối
Nơi tình yêu từ đáy tim con người cất lên tiếng nói
Bằng những rung động dào dạt thiết tha
Nơi cuộc đời giáng xuống con người vô vàn tai hoạ
Người ta đã đánh gãy chân chị
Người ta lăng mạ chị
Người ta làm nhục chị
Nhưng có lẽ chỉ chúng ta mới có khả năng làm nhục chính mình
Chị không nhục và thế là cả một hệ thống cường quyền bị lăng nhục
Họ điên cuồng truy bắt
Họ tống giam chị
Họ biến nhà tù thành nơi sống ý nghĩa nhất
Nơi có tuổi trẻ, nhiệt huyết và tình yêu
Nơi người ta giam nhốt Phan Kim Khánh, Trần Hoàng Phúc, Trịnh Bá Phương, …
Nơi người ta còng tay Phạm Chí Dũng, Nguyễn Tường Thuỵ, Châu Văn Khảm, …
Nơi con người nói với đất nước mình
Bằng tiếng nói thật thà của con tim
Ôi! Làm thế nào tình yêu đó lại chỉ có ở những xà lim
Mà nó không ở cùng trái tim anh, tim chị?
Phố ngoài kia cờ và hoa bay trong mộng mị
Người chen chúc người
Sao vẫn cô đơn
Ở ngoài kia không còn ai nói về quê hương
Ngoài những chiếc còi rỗng
Những bài diễn văn dài dòng dọc
Của một thời đã qua rất lâu
Ôi!Dân ta sống mỗi ngày và mơ về một đất nước ở đâu đâu
Dân ta đói và khát
Không phải gạo cơm
Dân ta đói và khát nhiều thứ khác
Như đêm dài đói những ban mai
Làm thế nào chúng ta có thể nói với con mình về một đất nước tương lai
Khi những phiên toà “Chuột” tiếp tục ném người vào ngục tối
Làm thế nào cho tôi đừng gian dối
Với tâm hồn như trang giấy trắng thơ ngây!
Và thế là con thà chết ở eo biển Manche
Hay ở Grays trên chiếc xe bít bùng đông lạnh
Con thà chết cũng không chọn nơi này
Với “Chính trị bình dân” với “Phản kháng phi bạo lực”
Với “Báo cáo Đồng Tâm” với “Tội ác phải bị trừng phạt”
Ôi! Chúng ta quay lưng – Chúng ta ngoảnh mặt
khi tự do của chính mình bị dẵm đạp
Nói gì đến nỗi đau của tha nhân
Chúng ta đi về chẳng hề bâng khuâng
Như những con sâu nằm êm trên lá nát
Mặc cho dân mình vật vã với oan sai
Chúng ta sống mỗi ngày không cần biết đến ngày mai
Chúng ta hoang mang
Chúng ta sợ hãi
Như lãnh đạo đất nước này – chúng đang sợ …
Sợ đám đông
Sợ người ngay
Sợ lời nói thật
Và, sợ… cả tiếng đàn guitar./.