Nguồn: Bác Ái
Tác giả không rõ !
Tôi, một nữ sinh dưới quê lên theo một trường đại học ở Sài Gòn, ở trọ nhà anh họ tiết kiệm chi phí. Ngoài thời gian học trên giảng đường, lúc rảnh tôi phụ một tay ở quán hủ tiếu mì của anh ấy mở tại nhà, vừa đỡ một phần tiền học, vừa có thêm chút thu nhập.
Một lần, lúc quán không đông khách lắm, có hai cha con bán vé số dạo bước vô quán. Người cha bị mù. Người con dắt tay cha, và cậu bé chỉ chừng bảy tám tuổi.
Vừa bước vô quán, cậu bé vui vẻ nói: “Cha ơi, quán này hôm nay cho ăn từ thiện. Mình có thể ăn miễn phí đấy. Để con đi xếp hàng.” Rồi cậu dắt người cha mù lòa ngồi trên ghế.
Tôi chưa kịp lại gần thì cậu bé đã chạy lại bên tôi, chỉ tay lên bảng giá, ghé tai tôi thì thầm: “Cô ơi, cô cho cháu hai tô hủ tíu mì thịt loại 30.000 đồng. Cháu có tiền và lát nữa cháu sẽ trả đủ tiền. Cha cháu thèm ăn hủ tíu mì thịt từ lâu lắm mà không dám ăn. Vì cha tiếc tiền. Lát nữa cô cứ bảo quán hôm nay từ thiện miễn phí nhé.”
Tôi nhìn cha con cậu bé quần áo thô ráp lam lũ bụi đường, nhìn đôi mắt mù lòa người cha, lại nhìn đôi mắt trong trẻo của cậu bé, trong lòng rưng rưng xúc động.
Tôi bảo cậu: “Hai cha con cứ ăn mì đi. Không cần trả tiền đâu. Hôm nay chị đãi.”
Cậu bé quay lại chỗ ngồi. Tôi vô quầy nơi anh họ đang băm băm chặt chặt, kể vắn tắt lại câu chuyện và bảo 60.000 đồng tiền mì ấy, để lát nữa tôi trả. Anh họ bảo không cần đâu, anh mời họ cũng được mà.
Rồi anh họ làm hai tô hủ tíu mì thịt. Anh không làm hai tô thường loại 30.000 đồng mà làm hai tô đặc biệt. Quán anh họ tôi, tô đặc biệt chỉ nghĩa là mỗi thứ nhiều hơn một chút. Rồi tôi bưng ra cho hai cha con người mù bán vé số ấy.
Quán không đông khách lắm. Trong lúc hai cha con họ ăn, anh em tôi lẳng lặng quan sát. Tôi thấy người cha mù thỉnh thoảng lại lần lần sờ tô của cậu bé rồi gắp thịt sang tô cho cậu bé. Rồi cậu bé lại rình rình lúc người cha không để ý lại gắp thịt bỏ ngược lại tô của người cha mà không để người cha biết. Họ cứ vừa ăn vừa gắp qua gắp lại cho nhau như thế, một lúc khá lâu mới ăn hết tô hủ tíu mì thịt.
Ăn xong, cậu bé đỡ người cha mù đứng lên. Cậu lớn tiếng bảo: “Cám ơn cô chú cho ăn từ thiện.” Người cha mù cũng lập cập nói: “Cám ơn cô chú!” Tôi cười đáp: “Không có chi!” rồi vẫy tay chào họ.
Thế rồi, hai cha con mù bán vé số dạo ấy dắt nhau rời đi. Tôi bảo anh họ: “Thằng bé có hiếu quá!” Anh họ nhún vai, đùa: “Người khổ đầy thiên hạ, làm sao mình giúp được hết? Lâu lâu làm phước thôi nhé, đừng làm phước hoài, có ngày anh dẹp quán.” Tôi cười không đáp, bụng thấy vui vui.
Tôi bưng hủ tíu cho một vài thực khách khác mới vô. Lúc này cha con người bán vé số mù dắt nhau đi đã khuất. Rồi tôi bắt đầu dọn dẹp bàn ăn chưa kịp dọn. Dọn tới bàn ăn hai cha con mù nọ, tôi chợt sững lại.
Tôi gọi anh họ tôi. Hai chúng tôi ngẩn ngơ bùi ngùi nhìn bàn ăn. Nơi đó, dưới một trong hai cái tô, kẹp lại một xấp tiền lẻ vuốt phẳng phiu ngay ngắn. Sau tôi đếm lại, đúng 60.000 tiền lẻ.
Là số tiền cậu bé bán vé số kẹp lại để thanh toán hai tô hủ tíu mì thịt.