Hôm kia có việc ra đường, đi ngang khu trung tâm thành phố, nhìn những dãy nhà im lìm, nếu không dây giăng ngang dọc cũng dán tờ giấy trắng thông báo nhà trống cần người dọn vào thuê.
Nhiều con đường như vậy, trùng trùng lớp lớp của những điêu tàn ở nơi từng rất phồn hoa, lòng buồn khôn tả.
Người ta nói với nhau sau những bĩ cực, sẽ tới lúc Sài Gòn quay lại với trạng thái “bình thường mới”… nhưng tôi luôn tự hỏi, làm sao có thể bình thường được?
Bình thường ra sao khi trong tâm trí chúng ta đã hằn vết sợ của những rào ngăn cách, đã bồn chồn lo lắng cho những bất ổn tương lai, cho những câu hỏi ngày mai làm gì để sống tiếp.
Bình thường ra sao khi tiền tiết kiệm đã cạn kiệt dần dù là với những người có mức thu nhập khá ổn trở lên trước đây, giờ đây, việc chi tiêu lại phải đắn đo vô ngần trước câu tặc lưỡi lỡ mà có gì nữa rồi sao…
Bình thường ra sao khi hàng loạt doanh nghiệp đã không thể trụ lại được, nồi cơm của biết bao con người đã đổ bể tan tành. Hàng loạt những người chủ đã cúi người xin lỗi trong nước mắt vì không còn đủ khả năng nuôi sống nhân viên.
Bình thường ra sao khi tai người ta vẫn còn nghe tiếng người rơi từ tầng cao vì những trầm uất không thể vượt qua được từ tổn thương, mất mát và bế tắc phải đối diện mỗi ngày.
Bình thường ra sao khi người thân bên cạnh mới đây còn tươi cười bước đi mà nay trở về chỉ còn gói gọn trong vài nén hương trầm.
Tôi nghĩ, ngày mai khi chúng ta được quay về với công việc và nếp sinh hoạt cũ, chắc chắn đó không còn là bình thường, cũng chẳng thể nào là bình thường mới. Đó phải là một chương mới của cuộc đời mỗi người, với nhiều trúc trắc, khó khăn và vất vả hơn.
Nhưng tôi tin rằng tất cả chúng ta sẽ bình an để vượt qua và sống tiếp một cuộc sống mới như vậy.
Chúng ta làm sao có thể bình thường mới khi tâm trí đã đầy hoảng sợ, lo âu, khi trái tim đã nhiều tổn thất…
Và mâm cơm của biết bao nhà đã không còn vẹn toàn thành viên…