Tao ở đây không phải nhà cháu (xưng tao với chính phủ, lại chê nó, nó chả còng ngay chứ ngồi đó mà lếu láo), mà là Hà Nội, Hải Phòng và một số tỉnh thành khác có sân bay.
Dịch đã im dần nhạt dần, phải sớm quay lại cuộc sống bình thường, lo làm ăn đi lại sinh hoạt, chứ ngồi đó ngỏng cổ chờ “No Covid” có mà rã họng. Bởi vậy, phải cho tàu bay bay, xe lửa chạy, ô tô phóng nơi này nơi khác, tỉnh nọ sang tỉnh kia, nối cả nước.
Chính phủ dẫu không do dân bầu ra nhưng chí ít cũng phải mau mắn nhìn thấy việc, chủ động mà làm. Ai đời để cho dân dắt díu nhau mấy chục vạn người, ròng rã gần nửa tháng trời, kẻ đi bộ, người xe đạp, đứa xe máy, đường xa nghìn cây số, chịu đày ải nắng mưa đói khát hiểm nguy. Vậy nhưng chính phủ cứ bình chân như vại, máy bay trùm mền, tàu hỏa khóa bánh, ô tô phủ bụi, hầm đóng cửa, quyết không chở dân, không cho dân qua hầm, kiểu như kệ mẹ chúng mày, không liên quan gì đến tao.
Dân kêu rầm trời, thiên hạ bức xúc, chắc rát mặt quá, đành phải lệnh cho tàu hỏa trườn lên ray sắt, ô tô bò ra đường, hầm thông hành. Đợi các ông ra tay thì dân đã sắp vào hòm, đến khổ. Đã chậm muộn, lại còn diễn trò, tiễn dân vẫy vẫy, vẫy vẫy, quá mắc cười.
Bởi chính phủ như thế cho nên khi định mở lại đường bay nội địa, các sứ quân chúng cười khẩy, đếch đồng ý. Chính phủ cũng không bằng tao. Sân bay nằm trên đất tao, tao đéo cho hạ cánh, làm gì nhau. Trên chẳng chính ngôi, kẻ dưới mới dám lăng loàn.
Sân bay là tài sản quốc gia chứ không phải của riêng đứa nào. Ngân sách nhà nước nuôi, để nó duy trì hoạt động. Làm cái sân bay, mở đường băng, xây nhà ga, làm con đường dẫn vào sân bay… đều bằng tiền nhà nước, do dân và doanh nghiệp đóng thuế mà có. Cái sân bay Long Thành định làm kia, mấy tỉ đô Mỹ cũng là tiền nhà nước chứ đâu phải tiền túi đứa nào. Nói túm lại, sân bay là của chung dân chúng, do nhà nước trung ương điều hành. Có giao cho thằng nào (địa phương, doanh nghiệp) quản, chẳng qua chúng cũng chỉ làm thuê thôi.
Vậy mà từ bao giờ, chính phủ nhố nhăng, đụt kém đã để cho đám sứ quân, đứa lớn tác oai kiểu lớn, đứa nhỏ tác quái kiểu nhỏ, coi dân và chính phủ không ra gì. Mở lại đường bay để phục vụ nhân dân, phát triển đất nước, cứ thế mà tính toán mà làm, sao lại phải hỏi ý kiến nó. Tao thông báo cho mày, còn mày không đồng ý là chuyện của mày, chứ tao chính phủ, tao cứ làm. Lôi thôi ông đập chết. Nhẽ ra phải thế. Đằng này lại sợ nó, lại nhũn như con chi chi, chịu nó một phép. Thế thì chính chính cái, cái… cục… đất.
Dạo trước, sân bay Tân Sơn Nhất cũng thế. Nó lấy quyền sứ quân, chia làn chia đường trong khu nhà ga, đứa nào nịnh thì nó cho chỗ tốt, ai bị nó không thích thì nó đuổi ra ngoài, bắt ra chỗ xương xẩu. Tài sản nhà nước, của chung nhân dân, nó coi như cái mả bố nhà nó, tự tung tự tác. Dân khổ trăm bề. Ai cũng thấy sự khốn nạn, chỉ chính phủ không thấy, hoặc thấy nhưng ăn chia với quân khốn nạn, móc túi dân, hành hạ doanh nghiệp tử tế.
Với cái lý lịch đầy vết nhọ như thế thì bọn sứ quân coi thường là phải rồi. Chính phủ cũng không bằng tao là vậy./.
Thông cào
Leave a Comment