Trên đường từ Sài Gòn tháo chạy về quê đêm qua, người dân một lần nữa bị ngăn lại. Hình ảnh dưới đây ghi lại cảnh ở một chốt chặn, họ đang quỳ xuống, và lạy “lực lượng chức năng”, cái lạy ấy là sự van lơn: “Chúng con cắn rơm cắn cỏ lạy các ông, làm ơn hãy để chúng con về quê”.
Người Việt Nam “hiền lành”, có lẽ hiền lành hơn bất cứ giống dân nào trên trái đất này. Họ đã ở lại SG 4 tháng nay, không việc làm, không thu nhập, thậm chí không có cơm ăn, phải sống vật vờ đói khổ điêu linh, tàn tạ, thoi thóp nhờ từ thiện, nhờ sớt cơm nhường nước giữa những người cùng khổ với nhau, không ít người đã chết tức tưởi. Họ sống như thế, cam chịu, chấp nhận, không nổi loạn, không phá phách, không chống đối, giữa bao nhiêu thứ nhiêu khê của test, của cách ly, của phạt vạ, của bắt bớ… Mỗi khi cửa hé mở, họ chỉ có một hành động duy nhất là tìm đường về quê để tự cứu mạng mình cho khỏi chết đói, ngoài ra không có bất cứ hành động quá khích nào.
Đêm qua, họ quỳ xuống, lạy và van xin. Dường như trong bất kỳ hoàn cảnh nào họ, dù có mất kiểm soát đến đâu, họ cũng chỉ ào tới mà nếu gặp bóng áo xanh áo vàng với dùi cui trên tay thì lập tức quay lại, ngoan ngoãn, không bao giờ “đi quá giới hạn”. Trước một tình cảnh giam nhốt trong cùng cực thống khổ nhiều tháng trời, để được trở về quê hương họ cũng chỉ quỳ xuống và lạy chứ không hề có hành vi “nổi loạn” nào.
Đây có lẽ là một dân chúng “ngoan” nhất thế giới. Chính quyền bảo sao thì họ làm vậy, cùng lắm chỉ than vãn, nếu bực quá thì vục vặc vài câu. Nhà nước còn mong gì hơn với một dân chúng như thế? Và tại sao không thể yên tâm về họ để mà cho họ về quê?
Với những con người như thế, một cái lệnh miệng của thôn xã thôi họ cũng tuyệt đối tuân thủ, hà cớ làm sao không an tâm để họ trở về?
Khi bắt họ ở lại mà không lo được cơm ăn cho họ thì có khác gì ép họ vào chỗ chết. Quyền lực là để chăm lo cho dân chứ không phải chỉ để ra lệnh và bỏ mặc.
Người dân VN “hiền lành” và lương thiện, người dân VN răm rắp tuân lệnh, người dân VN bảo ngồi thì ngồi bảo đứng thì đứng. Hãy tự hào và yên tâm rằng công cuộc cai trị đã “thuần hóa” tuyệt đối dân chúng rồi. Bây giờ chỉ còn duy nhất việc sinh tồn bằng miếng ăn, hãy để họ về quê kiếm ăn, vì họ hoàn toàn vô hại”.
NHƯNG THÔI.
Hãy tiếp tục siết chặt, hãy vây hãm giam nhốt, hãy ngăn chặn bỏ đói, hãy điêu tàn tiếp diễn… Hãy tiếp tục, cho oán hận đầy trời, cho phẫn uất dâng cao, cho một ngày bĩ rồi lại thái…
Thái Hạo
Leave a Comment