Đỗ Đăng Liêu
Dù đã biết chắc chắn là chuyện sẽ xảy ra nhưng tôi vẫn không khỏi bàng hoàng và ngậm ngùi khi nghe tin quân Taliban đã chiếm Dinh Tổng Thống A Phú Hãn tại Thủ Đô Kabul sáng nay, 16/8/2021.
Biến cố hôm nay tức khắc đưa tôi về lại với cảm xúc của mình vào buổi sáng ngày 30/4/1975 khi nhìn xe tăng Cộng Sản Việt Nam cán sập hàng rào Dinh Độc Lập tại Thủ Đô Sài Gòn của Việt Nam Cộng Hoà.
Chuyện 46 năm trước, thảm cảnh, lặp lại.
Thật buồn, buồn tê tái, khi nghĩ đến những gì khủng khiếp sẽ diễn ra trong những ngày tháng năm trước mặt, sẽ đổ lên đầu những người dân A Phú Hãn khốn khổ đáng thương như những người Việt đã khốn khổ đáng thương ngày nào.
Vẫn Nước Mỹ, cũng giúp đỡ và rồi lại bỏ rơi, mở đầu một cơn ác mộng có thật.
Trách Cộng Sản Việt Nam ư? Trách Taliban ư? Kẻ xấu, kẻ ác tràn lan trên cõi đời này nên trách họ thì có ích gì!
Trách Mỹ ư? Muốn trách thì cứ trách, nhưng cũng chẳng ích gì!
Nghĩ lại chỉ còn tự trách mình?
Những bài học về sự ỷ lại vào người khác, thiếu tinh thần tự lập, tự chủ, không biết đứng trên chính đôi chân của mình đã có rất nhiều trong lịch sử nhân loại nhưng tiếc rằng nhiều người đã không áp dụng được.
Rất tiếc là những người lãnh đạo Việt Nam Cộng Hoà, vì sự đánh phá khốc liệt của Cộng Sản Việt Nam với sự giúp đỡ to lớn của Trung Cộng và khối cộng sản quốc tế, đã không còn đủ thời gian và năng lực để sử dụng sự trợ giúp với hảo tâm của Mỹ để xây dựng được cho Việt Nam Cộng Hoà khả năng tự vệ và tạo dựng nền dân chủ lâu bền.
Hậu qủa của bài học Sài Gòn 1975 là toàn nước Việt rơi vào vòng thống trị của chủ nghiã cộng sản và đưa cả đất nước vào đói khổ, lầm than.
Hậu quả của bài học Kabul 2021 là cơn ác mộng tàn bạo và khủng khiếp sắp diễn ra.
Vì vậy, khi phát động phong trào kháng chiến vào năm 1980, Cố Đề Đốc Hoàng Cơ Minh đã nhấn mạnh chủ trương chủ yếu dựa vào Sức Mạnh Dân Tộc là chính, và sự hỗ trợ quốc tế tuy hữu ích nhưng chỉ là phụ. Đề Đốc Hoàng Cơ Minh cũng không chủ trương chiến đấu đơn độc nhưng cũng không ngại phải chiến đấu một mình.
Cách nhau 46 năm, 2 cơ hội bị bỏ lỡ đã trở thành những đại họa cho cả 2 dân tộc.
Dẫu gì thì trong cả 2 trường hợp trên vẫn còn một chút “an ủi” là mọi chuyện vẫn nằm trong nội bộ của 2 dân tộc đó.
Vấn đề và nguy cơ trước mắt của chúng ta ngày hôm nay lại rất khác.
Trong bao năm qua người dân Việt vẫn luôn thấp thỏm lo sợ hậu quả sự lệ thuộc của Cộng Sản Việt Nam vào Cộng Sản Trung Quốc. Khác với Hoa Kỳ, sự “trợ giúp”của Trung Cộng luôn đi kèm với ác ý thâm độc. Hậu quả đó, nếu xảy ra, sẽ là Bắc Thuộc Lần Thứ 5, nước Việt sẽ rơi hẳn vào vòng nô lệ của Tàu Cộng, một viễn ảnh kinh hoàng mà không một người Việt nào có đủ can đảm để nghĩ tới. Liệu sẽ có những người cộng sản thức tỉnh để học và áp dụng những bài học đã qua hay không?
Vấn đề thực tế của ngày hôm nay không còn là chỉ trích hay chê bai sự lãnh đạo tệ hại và kém cỏi của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã và đang đưa đất nước xuống hố sâu nhất của lầm than và nhục nhã.
Vấn đề cấp thiết là phải ngăn chặn bàn tay bán nước của các lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam đang trong tiến trình giao đất nước ta cho Tàu Cộng trước khi tai họa xảy ra.
Nhân bài học A Phú Hãn hôm nay, nhớ lại bài học của chính mình 46 năm trước, hãy nhìn về tương lai. Không quốc gia nào khác, không ai khác, có thể cứu chúng ta trừ chính chúng ta.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã đưa giặc vào nhà.
Cứu nước là việc khẩn cấp và vẫn còn kịp nếu chúng ta ý thức và hành động cấp kỳ.
Ngày 16/8/2021
Đỗ Đăng Liêu
(*) Xin vui lòng sử dụng phiên bản này đã có sửa đổi để làm rõ hơn ý của tác giả. Xin cảm ơn.