Ông thủ tướng Phúc hay nói chữ, thôi thì cũng được đi, nhất là đang có trào lưu sính chữ trong giới cầm quyền. Nói theo cách của bọn trẻ bây giờ là “đu trend”.
Hôm qua ổng về miền Tây Nam Bộ, khu vực ĐBSCL, khuyên nơi đây phải chú trọng đổ tiền (lâu nay bà con ta cứ quen nói “đầu tư” mà ít ai hiểu đầu tư nghĩ là gì. Đầu là bỏ vào, ném vào, tư là tiền bạc, của cải vật chất; đầu tư là đổ tiền vào việc gì đó) vào 8G của vùng này.
Cũng là cách chơi chữ, nhưng ông Phúc đã không thấu đáo. Ông nói tới những G giao thông, giáo dục… cứ cho là phù hợp đi (chứ thực ra nơi đâu mà chẳng cần mấy G ấy), nhưng G giang (sông rạch) thì quá gượng ép, còn G già (dân số già) thì quá vớ vẩn. Không biết cái đứa thư ký, trợ lý đầu đất nào lại mách cho ổng thứ tào lao như thế. Nếu tự ổng nghĩ ra thì cần phải coi lại cái đầu.
Nhưng có một G mà ông Phúc đã không nhắc tới, đã sai lầm nghiêm trọng, bởi nó là giá trị quyết định của ĐBSCL. Tôi nói một cách nghiêm túc chứ không phải như lão bạn tôi đùa rằng thiếu 1 G là gái. Mấy chục năm nay, ĐBSCL bị bỏ rơi, một vùng đất giàu có trù phú trở nên hoang tàn, dân chúng tha hương, những cô gái nông dân tỏa đi khắp nước, ra cả nước ngoài để “mưu sinh”. Đành là thực tế có G ấy, tuy nhiên chưa phải lúc bàn tới, mà thứ G cần nhắc ngay, bổ khuyết ngay, là Gạo.
Vẫn biết chính phủ đang có ý định chuyển dịch cơ cấu kinh tế ở miền Tây Nam Bộ – ĐBSCL, tăng những giá trị công nghiệp, du lịch, dịch vụ, giảm bớt sự lệ thuộc vào thu nhập từ cây trồng vật nuôi, nhưng cần phải nói ngay rằng, nhắc tới ĐBSCL thì đầu tiên, hàng đầu, tiên quyết, quan trọng nhất vẫn phải là gạo. Vài chục năm nữa, thậm chí mãi về sau, gạo vẫn là giá trị hàng đầu của xứ này. Tại sao, vì nó nuôi cả nước. Không có gạo của ĐBSCL, cả nước sẽ đói, thậm chí chết đói. Một mình ĐBSCL làm ra nửa số gạo nuôi gần 100 triệu dân nước này. Không đặt G gạo lên hàng đầu, rồi có ngày lại trường ca bo bo, củ khoai củ sắn…
Sau gần nửa thế kỷ chỉ chuyên vơ vét miền Tây Nam Bộ mà không chú trọng “đầu tư” lại cho nó, đến bây giờ nhà cầm quyền mới nhận ra mối nguy hiểm thì đã hơi muộn, tuy nhiên muộn còn hơn không. Tôi vừa có 5 ngày đi 6 tỉnh ĐBSCL, tận mắt chứng kiến thực trạng đường sá, giao thông của vùng này, nhận thấy chỉ tương đương đường sá của cỡ huyện ngoài miền Bắc. Hôm kia tôi lại đi Cà Mau, xe Phương Trang, từ Sài Gòn tới Cà Mau hết 8 tiếng đồng hồ ròng rã, đủ biết sự đi lại được “ưu tiên” bỏ rơi bỏ mặc nhiều năm như thế nào. Nhìn mặt tay bộ trưởng giao thông tại cuộc họp cười vênh váo sao chỉ muốn thụi cho một nhát. Nhiều người cứ khen ông Phúc quan tâm tới việc làm đường cao tốc cho miền Tây Nam Bộ, tôi không khen, mà còn chê, bởi thưa ông, nhẽ ra cao tốc, cầu cống hiện đại phải có từ lâu rồi, vài chục năm trước, từ hồi ông còn làm phó thủ tướng (nhưng cũng thờ ơ như người ta, không thèm quan tâm), chứ không phải kiểu chạy đua nước rút bây giờ.
G giao thông thì đã chậm muộn sai lầm thế, nay lại dám bỏ G gạo của miền Tây Nam Bộ, hay là các ông định coi trời bằng vung./.
#đồngbằngsôngcữulong #hộinghị8G
Leave a Comment