Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch nước Nguyễn Phú Trọng được hai cán bộ của Ban chăm sóc sức khoẻ lãnh đạo trung ương dìu vào phòng khách để tham dự một buổi họp bỏ túi do ông triệu tập. Dạo này do sức khoẻ kém cho nên ông làm việc tại nhà, một căn biệt thự cổ, rộng mênh mông, tịch thu được từ người Pháp.
Khi ông vào đã có mặt 3 người mà đích thân ông gọi, đó là Thủ tướng Phúc, bộ trưởng công an Tô Lâm và tay trùm Tuyên giáo Võ Văn Thưởng. Thấy Trọng, Phúc nhanh nhẩu : Vẫn chưa thấy chủ tịch quốc hội tới ? Trọng lắc đầu: Mời nó chỉ rách việc. Ông đã nhìn thấy cái dã tâm hám quyền lực của mụ Ngân khi trong đám ma của Lê Đức Anh, người chủ lễ tang gọi nhầm mụ là Chủ tịch nước, mặt mụ cứ vui hơn hớn.
Quay qua Tô Lâm, Trọng hỏi:
– Sau bản án, tình hình an ninh chính trị thế nào?
– Ta vẫn làm chủ được tình hình. Tô Lâm đáp. Mặc dù bên tình báo nội bộ cho biết tâm lý các đảng viên rất dao động. Họ kháo nhau “ theo đảng tới 58 năm còn bị thịt thì chẳng ai là còn an toàn nữa “. Còn đối với một bộ phận đảng viên trung, cao cấp đã xảy ra hiện tượng tự diễn biến. Có một đồng chí hàm Thứ trưởng nói chuyện trong gia đình, lại đi khen thằng Phạm Phú Quốc là thức thời khi mua quốc tịch Síp đề phòng hậu vận.
Trọng nhăn mặt, hỏi Thưởng :
– Chú thấy thế nào? Cứ nói thật.
Thưởng bối rối, từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ Thưởng không quen nói thật, nhưng giờ buộc phải làm quá sức mình :
– Dân tình xáo động lắm, thưa cụ. Mấy vụ trước ta làm, thường chỉ có giới trí thức và dân mạng lên tiếng phản đối. Còn vụ này, dân lao động nghèo cũng bức xúc. Công an quận Nam Từ Liêm bắt được một bà cụ bán vé số, vừa chào khách vừa vỗ vào chỗ kín, chửi chế độ ta từ trên xuống dưới, rất phản cảm. Ngoài ra, bộ phận chuyên theo dõi các trang mạng cũng báo cáo cho biết số lượng người trước kia không dám bấm like hay còm vì sợ, bây giờ cũng ra mặt chửi đảng hết sức tục tĩu. Đặc biệt, dư luận xã hội trút hết trách nhiệm lên đầu cụ đấy, thưa cụ. Họ bảo nếu thằng đứng đầu không gật, bố đứa nào dám đem 3 ngàn quân đang đêm đi giết một đảng viên lão thành ngay trong nhà riêng.
Phúc niễng nghiêng đầu như cô gái Huế đang e thẹn kéo vành nón lá che nghiêng, mắt liếc liếc, thấy Trọng nhìn mình bèn lên tiếng:
– Tôi thấy trong các vụ xung đột đất đai, chúng ta là nhà nước với đầy đủ súng ống nhà tù trong tay, tưởng là chơi kèo trên, ai dè thực tế lại toàn ngồi kèo dưới. chúng ta luôn luôn bị động. Từ vụ Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng bắn bị thương 6 công an và quân đội, cho tới vụ Đặng Văn Hiến ở Đắc Nông dùng chất nổ làm 3 chết, 6 bị thương. Mặc dù sau đó chúng ta đã ra những bản án nghiêm khắc, thậm chí cả án tử hình, nhưng chúng có sợ đâu ? Vừa được ân xá ra khỏi nhà tù, chưa về tới nhà, các đồng chí có biết Đoàn Văn Vươn nói với báo chí thế nào không ? Nó bảo : Tôi chỉ phản kháng trong tuyệt vọng, nếu sự việc tiếp tục xảy ra, tôi cũng sẽ hành động như trước. Đó là chưa kể vụ ở Thủ Thiêm, có đồng chí Thiếu tướng về hưu tên là Hồng Minh Hải đã giơ súng lục lên nói “ Đứa nào tới cưỡng chế nhà tao, tao bắn”. Cũng may các đồng chí trong đảng uỷ TP/ HCM đã khôn khéo dàn xếp mềm mỏng, chứ nếu không, có thể ta lại phải tử hình một Thiếu tướng quân đội nhân dân.
Phúc vừa dứt lời, Tô Lâm bổ sung thêm:
– Công an xã Đồng Tâm cũng vừa báo cáo cho tôi biết : Các bị can được xử án treo, thả về, ngay tối hôm đó đã tự động kéo ra mộ Lê Đình Kình thắp nhang và than khóc rất lâu ở đó. Họ vẫn coi Lê Đình Kình như một người dẫn dắt chính nghĩa. Và như vậy với tư cách là người đứng đầu ngành công an, tôi vẫn chưa có thể nói đám lửa Đồng Tâm đã hoàn toàn bị dập tắt.
Nghe Phúc và Lâm nói, mặt Trọng cứ xanh lè đi. Cũng tại ông, khi triệu tập cuộc họp, ông đã kiên quyết yêu cầu mọi người phải nói thật, không bẩm báo kính thưa, không nói lòng vòng. Ông muốn nghe sự thật, như người ăn cơm chán rồi muốn ăn phở, và sự thật bây giờ lại đang làm ông lên cơn mệt váng vất.
Ông thấy mọi sự việc xảy ra gần đây đều đi ngược lại ý chí của ông. Ông linh cảm được rằng cái khuôn xanh mà lịch sử giao phó cho ông không tròn mà cũng không vuông, nó cứ méo đi một cách thảm hại, trong khi mạng sống của ông chỉ còn đang tính bằng tháng….
Cũng may, các đồng chí trong Ban chăm sóc sức khoẻ lãnh đạo trung ương lấp ló sau cách cửa nhìn thấy. Họ ùa vào và nhân danh Đảng, nhân danh nhà nước, tuyên bố tạm ngưng cuộc họp. Rồi với những động tác ân cần và khéo léo, họ đưa ngài Tổng Bí Thư về phòng riêng trước sự ngạc nhiên đến sững sờ của những người trong cuộc họp….
Vị cán bộ giấu tên khi xì cái tin thuộc loại tuyệt mật này ra còn cho biết thêm: Nhìn mặt sửng sờ của 3 ông kia trông buồn cười lắm, cứ đực ra, như vừa đánh xong một quả rắm./.
Phiếm luận