J.B Nguyễn Hữu Vinh – RFA
Một ngành nghề đặc trưng
Nhà nước Việt Nam đang hô hào kỷ niệm 90 năm thành lập ngành Tuyên giáo Việt Nam, một ngành nghề đặc trưng tại các quốc gia cộng sản. Ngày nay, sau khi cộng sản thế giới sụp đổ hầu hết ở các nước trên thế giới, ngành này chỉ còn lại ở vài nước vẫn “kiên định đường lối Xã Hội Chủ nghĩa” như Trung Quốc và Việt Nam.
Tại Việt Nam, ngành này đặt đưới Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng, còn ở Trung Quốc, bộ phận này gọi là Ban Tuyên truyền Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Trong các chế độ theo chủ nghĩa cộng sản, nghề tuyên giáo được coi là một trụ cột trong quá trình hình thành và giữ vững chiếc ghế cai trị của mình nên hết sức được coi trọng. Đó là một thứ đặc quyền, đặc trị và độc tài trong việc tẩy não, hướng dẫn, kiểm soát dân chúng từ tư tưởng, suy nghĩ, lời nói đến hành động, biến dân chúng bị đảng cai trị trở thành một đàn cừu được đảng chăn dắt và hướng dẫn nhằm “Xây dựng con người mới XHCN” để “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chủ nghĩa Xã hội”.
Không phải ngẫu nhiên, Ban Tuyên giáo ngày nay được gọi là Ban Văn Hóa, Tư tưởng Trung ương Đảng. Nó cầm đầu những hành động làm thay đổi xã hội trong chế độ cộng sản bằng cái tên nghe rất mỹ miều là “Cuộc Cách mạng về Tư tưởng và Văn Hóa”.
Sở dĩ nó được trở thành một thứ đặc quyền, độc tài trong việc cải tạo xã hội theo mô hình cộng sản. Bởi người Cộng sản ý thức rằng, mọi hành động, mọi ứng xử cũng như tinh thần, thái độ người dân đều phụ thuộc phần lớn vào tư tưởng con người. Do vậy, đây được coi là một “mặt trận” phải đặt dưới “sự lãnh đạo tuyệt đối” của đảng.
Ở đó, dân chúng được rèn dũa, cải tạo trở thành những công cụ của chế độ vô thần, của những hành động đi ngược lại nền nếp văn hóa ngàn đời của dân tộc, xóa bỏ mọi sự tư hữu ra khỏi con người, xóa bỏ thần thánh, Chúa, Phật ra khỏi đời sống xã hội, trục xuất linh hồn con người ra khỏi đời sống tâm linh… biến con người thành một vật thể dưới cái tên gọi rất “dễ thương” là “Con người mới Xã hội Chủ nghĩa”.
Không phải ở các nước văn minh, tiến bộ không có những hệ thống truyền thông, nhưng tiêu chí, mục đích và cách vận hành của nó hoàn toàn trái ngược với những gì mà cái gọi là Tuyên huấn – tư tưởng văn hóa tại các nước Cộng sản đã và đang làm.
Sở dĩ nó quan trọng ở Việt Nam, bởi nó làm nên một trụ cột trong quá trình hình thành, tồn tại, phát triển và dẫn đến diệt vong của chủ nghĩa Cộng sản trên thế giới nói chung và Cộng sản Việt Nam nói riêng.
Sở dĩ nó là một trụ cột cho sự tồn tại của đảng cộng sản, bởi bản chất của Cộng sản là tồn tại trên hai yếu tổ chủ đạo là bạo lực và lừa dối.
Và nếu nó không “hoàn thành nhiệm vụ” ru ngủ và đe dọa, tẩy não quần chúng nhân dân, thì vị trí cai trị của Đảng cộng sản sẽ bị lung lay tận gốc rễ. Bởi là xã hội loài người, ít khi ai chấp nhận một chế độ vô luân, vô pháp và quyền con người chỉ là cái giẻ lau chân của chế độ, sinh mạng con người chỉ là thứ công cụ phục vụ sự tồn tại của đảng.
Chính vì thế, hệ thống tuyên giáo được hình thành và phát triển ngay từ đầu khi Đảng CS được thành lập với cái tên “Ban tuyên truyền và cổ động” nhằm truyền bá Chủ nghĩa Cộng sản – một thứ tôn giáo bạo tàn đi ngược với quy luật xã hội và đi ngược với chiều hướng văn minh của tiến bộ loài người, biến con người trở thành những “động vật bậc cao” chỉ nhằm phục vụ sự cai trị độc tài của một số người.
Để thực hiện điều đó, hệ thống tuyên giáo của Đảng CS được thành lập thành một bộ máy khổng lồ từ Trung ương đến địa phương và luôn có một Ủy viên bộ chính trị phụ trách.
Hệ thống này hàng ngày hàng giờ tiêu tốn một lượng ngân khoản khổng lồ mà không có bất cứ người dân nào – là chủ của những đồng tiền đó – có thể được biết để chi cho một hệ thống nhân sự, phương tiện và mọi điều kiện ưu ái nhất.
Và nói theo ngôn ngữ dân gian, thì đây là bộ máy chỉ biết “ăn tục, nói phét” và moi tiền người dân.
Sản phẩm của hệ thống Tuyên giáo là gì?
Để phục vụ mục đích tuyên truyền, cổ động cho Chủ nghĩa Cộng sản – một mô hình mà cả thế giới đã trải nghiệm kinh hoàng qua hệ thống Đức Quốc xã do Adolpher Hitler đứng đầu đảng gọi là Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa (tiếng Đức: Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei; viết tắt: NSDAP; gọi tắt: Nazi; gọi tắt trong tiếng Việt: Đảng Quốc Xã) là đảng cầm quyền Đức trong thời kỳ Đức Quốc Xã – phương thức tuyên truyền cộng sản cũng áp dụng lý thuyết của Joseph Goebbels, bộ trưởng tuyên truyền của Phát xít Đức rằng: “Một lời dối trá nếu được lặp đi lặp lại đủ mức thì nó sẽ trở thành sự thật”.
Chủ trướng đó, được áp dụng một cách bài bản, có định hướng rõ ràng, bắt đầu từ hệ thống giáo dục mà Hồ Chí Minh đã tự ca ngợi ngày 2/9/1945 rằng: “Một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam”.
Để phục vụ cho chủ nghĩa vô thần Mác – Lenin, hệ thống giáo dục đưa vào dạy cho học sinh những câu chuyện bịa đặt bất chấp sự thật về các tôn giáo, các tín ngưỡng và cổ cũ một cuộc tẩy não toàn bộ dân chúng với khẩu hiệu “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân”. Qua đó, mọi tôn giáo đều là hư ảo, lạc hậu và cần phải loại bỏ đến tận gốc.
Ngoài việc tuyên truyền về một thế giới duy vật, phủ nhận mọi vấn đề tâm linh, tinh thần, hệ thống tuyên giáo đưa vào giáo dục những câu chuyện dân gian vốn có đầy rẫy trong thực tế nhưng được lựa chọn những nội dung đả phá thần linh, phủ nhận ý thức tinh thần, tôn thờ vật chất và tàn sát thiên nhiên, thù địch với môi trường sống tự nhiên và xã hội.
Để phục vụ cho việc cổ vũ ý thức “Đấu tranh giai cấp” hệ thống giáo dục không ngại đưa nội dung câu chuyện Tấm – Cám với đầy những lời khen ngợi cô Tấm hiền lành, đạo đức và xinh đẹp nhưng bị áp bức. Cô sẵn sàng giết chết cả em ruột cùng cha khác mẹ của mình với những hành động bạo tàn và bất lương nhất, chỉ vì ý thức đấu tranh giai cấp phù hợp quan điểm của đảng cộng sản.
Bản thân mỗi con người chỉ lo “vật chất có trước, tinh thần có sau” để bằng mọi cách chiếm đoạt, lừa đảo hoặc làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích chiếm đoạt cho mình nhiều nhất.
Tình nghĩa gia đình, làng xóm, quê hương… không còn là yếu tố quan trọng trong đời sống hàng ngày của người dân. Con người sống với nhau như cầm thú, như thù địch. Con người chỉ biết khai thác cạn kiệt thiên nhiên, tài nguyên khoáng sản… chỉ để phục vụ bản thân, gia đình, dòng họ, phe nhóm đảng phái của mình một cách tối đa.
Hậu quả là đã sản sinh nhiều thế hệ người Việt chỉ biết quan tâm đến mối lợi vật chất, bỏ qua mọi giá trị tinh thần trong đời sống xã hội. Từ đó, đời sống xã hội suy đồi, băng hoại đến mức khủng khiếp nhất không thể vực lên nổi.
Và bằng mọi phương tiện, mọi phương pháp, mọi hình thức, hệ thống tuyên truyền cộng sản đã làm nên những điều khó ai bình thường có thể tưởng tượng được.
Đó là bịa đặt lên hình ảnh của em bé vị thành niên, tẩm xăng vào mình rồi chạy từ kho xăng sang kho đạn đốt cháy kho tàng của giặc Pháp. Câu chuyện thêu dệt một cách phản khoa học và đầy sự huyễn hoặc đó, đã bị vạch trần và chính tác giả của nó đã hối hận đề nghị xóa bỏ.
Thế nhưng, cho đến nay, vẫn đầy rẫy những con đường, ngôi trường, công viên… mang tên của một hình ảnh lừa bịp mà người cộng sản không hề thấy xấu hổ để có thể sửa chữa.
Điều quan trọng hơn, là hình ảnh và bằng chứng sự lừa bịp vẫn cứ tồn tại cho đến khi hệ thống cộng sản suy tàn như một quy luật tất yếu.
Đó là hình ảnh của những kẻ khủng bố, những kẻ tâm thần và hoang tưởng, của những hành động lợi dụng trẻ em để làm những việc bất nhân, để biến họ thành anh hùng cách mạng cho cả đất nước, nhiều thế hệ trẻ noi theo như Nguyễn Văn Trỗi, Võ Thị Sáu… những “anh hùng” thiếu niên như Hồ Văn Mên hoặc những đứa trẻ được mệnh danh là “Dũng sĩ” đã giết hàng chục người không ghê tay trước khi kịp trưởng thành.
Đó là hệ thống tuyên truyền đã kịp gieo rắc lòng hận thù tôn giáo, hận thù sắc tộc, phân biệt vùng miền không dễ mờ phai trong nhiều thế hệ người Việt.
Đó là sự tiêu diệt tôn giáo đến tận cùng, và sau khi thất bại thì đổi chiến lược thành việc khuynh loát, phá hoại tôn giáo đến tận gốc của nó.
Đó là sự đánh tráo khái niệm giữa đảng cộng sản – một đảng lấy “Cướp” làm đầu – và đất nước, tổ quốc, lãnh thổ và dân tộc Việt Nam là một. Để rồi sau đó, sẵn sàng bỏ tù tất cả những ai dám nói sai ý đảng, dám có “âm mưu” hoặc “ý đồ” không chịu đứng trong cái lằn ranh do đảng vẽ ra, không chịu câm miệng trước những nỗi thống khổ của người dân hoặc cơ đồ đất nước.
Đó là việc biến những tiếng nói vì lương tâm, vì xã hội tốt đẹp vì đất nước trường tồn thành “thế lực thù địch” và ngược lại biến những kẻ luôn có dã tâm xâm lược thành bạn bè, quan thầy chỉ bảo cho hành động bán nước của mình.
Đó là việc biến kẻ thù của dân tộc thành bạn vàng của đảng, trở thành quan thầy và là chỗ dựa cho sự tồn tại của Đảng cộng sản, nhằm đè đầu cưỡi cổ người dân Việt Nam. Ru ngủ người dân trước việc đảng dâng lãnh thổ cho giặc, trước những hành động bán nước, bán cơ đồ của dân tộc được xây dựng từ ngàn đời nay bởi biết bao máu xương và công sức của bao nhiêu thế hệ người Việt.
Đó là đặt vào người dân những câu cửa miệng “Đế quốc Mỹ xâm lược” nhưng trên thực tế thì Đế Quốc Mỹ chưa hế chiếm một tấc đất nào của Việt Nam bằng vũ lực. ngược lại “Bạn vàng” của đảng là Trung Cộng “Anh em môi hở răng lạnh” thì đang chiếm giữ quần đảo Hoàng Sa và một phần Trường Sa, nhưng vẫn chưa từ bỏ âm mưu chiếm đoạt toàn bộ biển đảo Việt Nam sau khi nuốt trọn 15.000 km vuông trên bộ với sự ký kết của đảng.
Đó là sự ru ngủ người dân biến họ thành những đàn cừu chỉ biết lo cho miếng ăn của mình mà quên đi vấn đề đất nước, xã hội và sự tồn vong của nòi giống.
Và tổng hợp tất cả những hành động, thành quả và hậu quả trên của hệ thống Tuyên giáo, là biến một đất nước từ “rừng vàng biển bạc” nay trở thành một đất nước tiêu điều, thành bãi rác của bạn vàng của đảng và biến người dân thành nô lệ không chỉ cho riêng đảng mà là cả thế giới nhưng vẫn tâm niệm rằng mình là vĩ đại, là quang vinh và luôn trang bị cho mình thói thủ dâm chính trị. Không xa trước mắt là lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam đã và sẽ được dâng trọn gói cho bạn vàng phương Bắc.
Liệu có thể tỉnh thức?
Thông thường, con người dù có những lúc, những khi sai lầm và bị dẫn dắt bởi sự hoang tưởng hoặc một hoàn cảnh nào đó bó buộc không thể bước ra khỏi những sự quái dị của mình, thì cũng sẽ có những lúc hồi tâm thức tỉnh.
Người ta nghĩ rằng, sau khi hệ thống cộng sản đua nhau sụp đổ như một quy luật tất yếu sẽ là bài học nhãn tiền cho những quan chức cộng sản thấy rõ những điều mình đã làm, những gì mình đã gây ra cho đất nước và dân tộc này, để hồi tâm suy tỉnh lại mà có những sự thay đổi nhất định theo hướng tiến bộ hơn.
Đặc biệt, khi mà cả thế giới bước vào một kỷ nguyên mới, khi mọi thông tin không chỉ có thể đến từ Tuyên giáo của đảng, mạng Internet toàn cầu đã phủ sóng đến mọi nhà, mọi người đều có thể tiếp xúc thông tin, sự thật. Qua đó, bộ mặt của hệ thống chính trị đầy rẫy sự tham nhũng, thối nát và phản động bị phơi bày trước cả dân tộc và cả thế giới, thì hẳn những kẻ có chút liêm sỉ sẽ không còn tự vỗ ngực xưng tụng mình là vĩ đại, là nhất thiên hạ, là khoa học, là quang vinh…
Nhưng không.
Cả hệ thống chính trị Việt Nam cộng sản càng lún sâu vào con đường mà “đảng và bác đã chọn”, đó là con đường mịt mờ, mông lung và phía trước là chiếc bánh vẽ khổng lồ đủ màu sắc rực rỡ nhưng độc địa, đã dẫn đất nước, dân tộc Việt Nam đến chỗ suy đồi và đi đến nguy cơ bị diệt vong, bị nô lệ.
Để củng cố vững chắc cho chiếc ghế cai trị của mình, hệ thống chính trị cộng sản Việt Nam gia tăng bạo lực, đàn áp và bắt bớ, tù đày ngày càng nhiều những người dân có lương tâm, có tinh thần dân tộc, yêu quê hương đất nước và dân tộc, người dân Việt Nam.
Sự đàn áp, bắt bớ này chỉ nhằm tạo sự sợ hãi và buộc người dân câm miệng trước những hành động bạo tàn, phản động và bán nước của mình.
Thế nên, hệ thống tuyên truyền của tuyên giáo vẫn ngày đêm được tăng cường và tiếp tục được đổ vào hàng đống tiền của máu xương của người dân để hùa theo hệ thống bạo lực cộng sản.
Và cứ vậy:
Ma đưa lối, quỷ dẫn đường
Cứ lần theo bước đoạn trường mà đi
(Kiều)
Ngày 30/7/2020
J.B Nguyễn Hữu Vinh