Chắc các bạn chống Cộng sẽ ngạc nhiên khi tôi đặt tiêu đề vẻ như quy luỵ cộng sản như vậy. Lẽ ra tôi phải lên án chế độ CSVN dã man, tàn bạo và vô nhân tính đồng thời đòi hỏi phải tha những nhà báo như Phạm Chí Dũng, Phạm Thành, Nguyễn Tường Thuỵ…
Đôi lúc để phong phú cách nhìn, người viết phải đặt mình vào tâm tư của một số người trong xã hội. Có lúc phản ánh tâm tư của mình có lúc phản ánh tâm tư của một số người khác.
Giải thích như vậy để khuyến khích nhiều người có góc nhìn khác về vụ việc này lên tiếng, xem họ đánh giá và suy nghĩ gì, chứ không phải biện minh, thanh minh gì với các bạn chống Cộng cả. Bởi tôi chống Cộng theo cách của tôi, phù hợp với sức và trí của mình.
Ví dụ tôi đặt mình vào vị trí của một Việt Kiều sống ở Châu Âu, không thù oán gì với chế độ CSVN, đơn giản chỉ muốn đất nước mình phát triển, giao lưu tốt với các nước tiến bộ, có những quan hệ làm ăn mang lại lợi ích về vật chất cho đất nước, mang lại văn minh ứng xử, luật pháp công bằng cho người dân.
Tôi sẽ nghĩ gì về vụ bắt bớ đồng loạt những nhà văn, nhà báo vừa qua.
Nếu nói rằng vì lý do họ gây nguy hiểm đến an ninh quốc gia, gây nguy hại cho cho đại hội đảng CS thứ 13 phải bắt. Cái này thật sự không thuyết phục. Vì họ đâu có mới dựng lên cái hội nhà báo Độc Lập, họ đâu phải vừa mới xuất hiện. Quá trình của họ viết bài diễn ra nhiều năm, thậm chí đến 10 năm nay. Nếu nó là sự nguy hiểm thì người ta đã thấykết quả nó, đâu phải tự dưng đến hôm nay thấy nguy hiểm mới cần phải bắt gấp, và nếu nguy hiểm mà để tồn tại kéo dài 10 năm mới bắt thì rõ là cơ quan an ninh có vấn đề, chẳng hạn là nuôi án để lập thành tích.
Nhưng để cơ quan an ninh có thành tích thôi, mà ảnh hưởng đến ngoại giao và kinh tế , hình ảnh đất nước thì không ổn chút nào. Nhất là sự bắt bớ tập trung và những nhà báo, nhà văn. Những người mà ở thế chế tiến bộ họ rất được tôn trọng. Đó là hiện thân của văn hoá, chính trị, lịch sử và tư tưởng..khắp nơi người ta khuyến khích chẳng được. Mình thì lại đem bắt một mớ cùng một lúc.
Thế giới đang biến động tìm đến một trật tự mới, trong đó có cả những ngành nghề cung ứng vật tư, gia công, sản xuất ở những nước đang phát triển. Cơn suy thoái do dịch cúm Vũ Hán để lại cho Việt Nam một khủng hoảng nặng nề, đó là nạn thất nghiệp. Công ty giày Huê Phong có truyền thống bền vững nhiều năm, vừa qua phải giảm chính thức 2000 lao động vào ngày 15 tháng 5, đến ngày 30 này tiếp tục giảm tiếp số lượng công nhân. Đây là ví dụ điển hình nêu ra, còn nhiều nơi khác rơi vào tình trạng như thế, không nói ai cũng biết.
Hãy đặt mình vào một tập đoàn nước ngoài muốn đặt cơ sở gia công ở Việt Nam để thay thế Trung Cộng, họ phải nhìn thấy chúng ta có gì đó phải hơn Trung Cộng. Chúng ta chẳng hơn Trung Cộng được cái gì cả, thậm chí còn khi còn kém hơn về nhiều mặt.
Chỉ có cái nhân ái, bao dung là những điều rất dễ để chúng ta hơn được Trung Cộng, nhưng chúng ta không làm điều đó. Trái lại chúng ta còn khắt khe hơn.
Vì lợi ích của quốc gia của dân tộc, thiết nghĩ hãy thả những nhà báo, nhà văn đã bị bắt.
Trung Cộng chỉ còn CNXH trá hình, họ giương chiêu bài chủ nghĩa dân tộc đại Hán, vì lợi ích đất nước họ, dân tộc họ để người dân Trung Quốc nghe theo. Đấy chính là chủ nghĩa dân tuý.
Thế nhưng chúng ta lại tập trung để soạn cách phòng chống chủ nghĩa dân tuý, với nỗi lo chủ nghĩa dân tộc sẽ làm mai một CNXH. Rồi dùng cái phòng chống chủ nghĩa dân tuý làm nền tảng để thanh trừng những trí thức, quan chức có tư tưởng nghĩ đến lợi ích dân tộc, lợi ích đất nước.
Vậy chúng ta học gì ở TQ. Họ làm một đằng nhưng bắt chúng ta đi một nẻo, cái nẻo CNXH ấy để làm sợi dây trói cổ chúng ta phải theo ý họ. Lịch sử quá khứ và hiện nay, học thuyết CNXH đều cho thấy thực tế là nước CNXH lớn toàn lợi dụng, bóc lột nước CNXH nhỏ.
Tội ác được diễn ra dưới nhiều hình thức khác nhau, biên soạn rồi áp dụng cách phòng chống chủ nghĩa dân tuý thực sự là một tội ác rất lớn với dân tộc này, không chỉ bây giờ mà nhiều thế hệ sau.
Hiện nay đang còn phổ biến cho an ninh cách nhận diện các đối tượng trong diện theo chủ nghĩa dân tuý để họ bị nhồi sọ, cứ thế làm theo lý luận đã có.
Kêu gọi quan hệ với Hoa Kỳ, kêu gọi kiên quyết giữ gìn biển đảo, kêu gọi hợp tác làm ăn với phương Tây…tất cả những gì mà Trung Cộng không thích, đều bị quy kết là chủ nghĩa dân tuý và bị trừng phạt, bị bỏ tù.
Kêu gọi hữu nghị với Trung Cộng, nhường nhịn với Trung Cộng, làm ăn với Trung Cộng dù thua thiệt thế nào, đều được khen ngợi vì đi đúng con đường CNXH, con đường gắn bó nước CNXH nhỏ phụ thuộc vào nước CNXH lớn hơn.
Chúng ta đang sống ở thế kỷ 21, kỷ nguyên của thông tin. Chống chủ nghĩa dân tuý là một bản sao của cách mạng văn hoá, của cải cách ruộng đất. Y chang như thế, vạch ra những căn cứ, tiêu chuẩn, chỉ tiêu để bắt người dân, trí thức, văn nghệ sĩ và thậm chí là cả quan chức. Có khác gì gần một thế kỷ trước không?
Rồi người ta đến mình làm ăn, người ta nhìn thấy mình làm gì cũng phải hỏi ý kiến ông anh hàng xóm. Ai mà chả chán, nếu thế họ làm việc với anh hàng xóm ấy cho xong, đỡ phải hỏi qua lại nhiều.
Vì lợi ích của dân tộc, vì đất nước đang đứng trước những thử thách về ngoại giao, kinh tế. Những người lãnh đạo Việt Nam nên thả ngay những nhà văn, nhà báo đang bị giam cầm./.