songchi’s blog – RFA
Lịch sử không có chữ “nếu”…
Lại sắp đến ngày 30.4. Biết rằng lịch sử không có chữ “nếu” nhưng 45 năm rồi vẫn đau, nếu không phải MB mà là MN thắng, thì số phận của đất nước này, dân tộc này chắc chắn sẽ rất khác.
Sẽ không có những chính sách duy ý chí sai lầm của “phe thắng cuộc” sau năm 1975, đã phá hoại các thành tích kinh tế lẫn mọi mặt của MN, đẩy cả nước đến bờ vực chết đói đến mức phải buộc lòng “mở cửa”, “đổi mới” năm 1986, thực chất là “đổi cũ” vì quay trở lại học theo cách làm ăn kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa.
Sẽ không có hàng triệu người phải bỏ nước ra đi, một nửa vĩnh viễn nằm lại dưới biển khơi, chỉ một nửa đến được bến bờ tự do, ghi thêm hai chữ “thuyền nhân” vào từ điển thế giới; và không chỉ có thế suốt 45 năm qua người Việt vẫn tiếp tục bỏ nước ra đi, bằng đủ mọi cách, đi làm thuê làm gái làm dâu xứ người…Sẽ không có hàng triệu dân oan bị mất nhà mất đất, hàng ngàn người phải vào tù hay phải lưu vong chỉ vì muốn thực hiện quyền tự do ngôn luận hay muốn bày tỏ lòng yêu nước chống Trung Quốc hung hăng trên biển Đông.
Sẽ không có cuộc chiến 10 năm ở biên giới phía Tây với Khơ Me Đỏ khiến VN sau đó bị Mỹ và phương Tây cấm vận, đã khó khăn càng khó khăn thêm; không có cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc với Trung Cộng làm mất đi một phần lãnh thổ dọc biên giới, chưa kể máu xương người Việt tiếp tục đổ xuống cho 2 cuộc chiến tranh này. VN sẽ không bị tụt hậu hàng chục hàng trăm năm so với các nước láng giềng chứ chưa nói đến thế giới. Đất nước dưới sự lãnh đạo bất tài và nạn tham nhũng kinh hoàng của đảng cộng sản đang còn lại gì? Tài nguyên cạn kiệt, môi trường bị tàn phá, giáo dục tụt hậu, văn hóa nghệ thuật không cất cánh nổi vì thiếu tự do, đạo đức xã hội xuống cấp, tính thiện và sự tốt đẹp trong con người ngày càng bị hủy hoại nhường chỗ cho cái ác, cái xấu…
Không chỉ có vậy, nếu VN là một quốc gia tự do dân chủ, đồng minh của Hoa Kỳ bao lâu nay và Hoa Kỳ vẫn tiếp tục đóng quân ở VN như đã từng đóng quân ở MN, thì chúng ta đã không mất Hoàng Sa-Trường Sa, không mất một phần lãnh thổ lãnh hải, và Trung Cộng vẫn không có một mảnh đất cắm dùi trên biển Đông như trước kia, chứ đừng nói đến chuyện xây căn cứ quân sự, hải quân, xây thêm đảo nhân tạo, từng bước biến biển Đông thành “ao nhà” như hiện nay…
Những ngày này, lợi dụng thế giới đang lao đao chống đại dịch COVID-19, Trung Cộng tiếp tục leo thang trên biển Đông và khi VN phản đối thì Bắc Kinh chìa cái “công hàm 1958” của Phạm Văn Đồng, Cố Thủ tướng nước VNDCCH, càng nhắc nhớ cho người Việt về sự ngu muội của những người lãnh đạo đảng cộng sản VN và quyết tâm muốn độc chiếm biển Đông không bao giờ từ bỏ của Bắc Kinh.
Cuối cùng ai thắng ai thua?
Người Mỹ thua, phải rút khỏi MN, VNCH thua bị bức tử vĩnh viễn, điều đó đã rõ. Nhưng đảng cộng sản VN có thật đã chiến thắng? Nếu nhìn chiến thắng là giành được độc quyền lãnh đạo cả nước VN, để bây giờ họ muốn sở hữu, cho thuê, cầm cố, đem bán…từ lãnh thổ lãnh hải, tài nguyên đất nước cho đến mồ hôi sức lao động của nhân dân như thế nào là tùy ý, thì họ đã thắng. Một cuộc chiến dài 20 năm với hàng triệu người chết chỉ đem lại quyền lợi cho riêng đảng cộng sản.
Nhưng như rất nhiều người đã phân tích, “thắng trong chiến tranh mà thua trong hòa bình”.
Chiến thắng nhưng có thu phục được nhân tâm? Suốt 45 năm qua, họ vẫn không thu phục được nhân tâm người MN, và ngày càng không thuyết phục được phần lớn người dân VN tin vào mô hình thể chế, vào con đường đi lên CNXH của họ.
Chiến thắng nhưng phản bội lại tất cả mọi thứ? Đã từ lâu, những người CS đã phản bội lại lý tưởng xây dựng một nước XHCN giàu mạnh, công bằng, tốt đẹp gấp trăm lần các nước tư bản phương Tây, phản bội lại toàn bộ học thuyết, lý luận chủ nghĩa Mác Lenin, học theo mô hình làm ăn kinh tế thị trường. Xã hội VN bây giờ hoàn toàn không phải là một xã hội XHCN, mà là một xã hội tư bản thời kỳ hoang dã kết hợp với mô hình thể chế độc tài toàn trị, thế thôi. Những người CS bây giờ xài đồ Mỹ, có bệnh thì chạy sang Hoa Kỳ và các nước phương Tây để chữa trị, con cái thì gửi sang Mỹ sang Tây học, khi về già cũng lại chạy sang các nước “tư bản giãy chết” để hưởng thụ tuổi già. Đó không phải là một sự phản bội trắng trợn lại lý tưởng, mục tiêu chiến đấu ngày xưa là gì?
Không những đã phản bội lại máu xương của hàng triệu thanh niên MB đi theo đảng vì tin vào con đường “chống Mỹ cứu nước xây dựng CNXH tươi đẹp”, họ cũng phản bội xương máu của những người lính đã ngã xuống ở Trường Sa, trong cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc khi quay lại bắt tay với Trung Cộng, gọi kẻ thù là đồng chí, anh em và nhiều năm sau vẫn không dám nhắc đến cuộc chiến này.
Trả một cái giá quá đắt cho 3 cuộc chiến tranh liên tiếp để bây giờ chủ quyền và độc lập của đất nước vẫn bị đe dọa, người dân chưa bao giờ được hưởng tự do dân chủ, hạnh phúc ấm no, thì cái giá ấy có quá đắt?
Chiến thắng của những người cộng sản vào tháng Tư năm 1975 là một cú chơi khăm của lịch sử, là một sự sai lầm khủng khiếp đối với dân tộc Việt như đã và đang được chứng minh trong suốt 45 năm qua. Nó cũng đã xoay chuyển bàn cờ địa chính trị ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương theo hướng hoàn toàn có lợi cho Trung Cộng, hay như nhiều người từng nói: Chiến thắng lớn nhất trong cuộc chiến Việt Nam thuộc về Trung Cộng.
Thắng như vậy có gọi là chiến thắng?
Ngược lại, VNCH thua nhưng sau 45 năm, những tác phẩm văn học nghệ thuật của MN từ âm nhạc, văn học, thi ca, kiến trúc…vẫn được đông đảo người Việt thuộc các thế hệ trong và sau chiến tranh của cả hai miền Nam Bắc tìm đọc/nghe/xem, những thành tựu của VNCH về giáo dục, kinh tế, điều hành xã hội vẫn hơn hẳn nước CHXHCN VN, con người của MN vẫn không mất đi những giá trị tốt đẹp căn bản như lòng tốt, sự hào phóng, sự tử tế, lương thiện, lá cờ của chế độ VNCH vẫn được hàng triệu người Việt lưu vong mang theo trong mình khi đến sống ở bất cứ quốc gia nào và lá cờ ấy tiếp tục tung bay tại nhiều thành phố khác nhau từ Mỹ sang Âu, Úc, Canada…Như thế là thua mà thắng, chết mà không chết vậy.
Con đường nào cho VN?
Ngay từ khi mới thành lập, đảng cộng sản VN đã dựa dẫm vào sự hỗ trợ, giúp đỡ của các đảng cộng sản khác. Người sáng lập và là lãnh tụ của đảng cộng sản VN, biểu tượng của “cuộc cách mạng VN”, Hồ Chí Minh, như nhiều tài liệu về sau đã chứng minh, đã có nhiều năm hoạt động cho cộng sản Nga, cộng sản Tàu, nhận chỉ thị của Nga, Tàu trong mọi việc. Trong cuộc chiến VN, đảng cộng sản cũng nhận viện trợ từ vũ khí, tài lực nhân lực của các nước XHCN mà chủ yếu là từ Liên Xô, Trung Cộng. Một đảng không có xương sống, không tự đứng một mình được.
Khi xây dựng đất nước cũng vậy, đảng và nhà nước cộng sản VN chỉ biết học và copy theo những gì mà các đảng và nhà nước cộng sản đàn anh Liên Xô, Trung Cộng đã làm, từ lý thuyết lý luận, mô hình thể chế cho tới từng chính sách cụ thể. Khi Liên Xô còn thì họ đu dây giữa hai đàn anh nhưng đi theo mô hình của Liên Xô, khi Liên Xô sụp đổ thì họ hoảng loạn, quay sang cầu cứu Trung Cộng, nhận Bắc Kinh làm thầy và bắt đầu sao chép mô hình của Trung Cộng. (Chỉ có điều là mọi việc họ làm chậm hơn chừng 10 năm và là một phiên bản tồi hơn).
Trong khi đó, các thế hệ lãnh đạo Trung Cộng từ Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình… cho tới Tập Cận Bình, mặc dù là những kẻ phạm tội ác đối với nhân dân Trung Hoa và đối với nhân loại nhưng mặt khác, đều là những kẻ nhìn xa, tham vọng lớn và có những chiến lược, kế hoạch dài hàng mấy chục năm, trăm năm cho đất nước họ. So với họ, các thế hệ lãnh đạo Việt Cộng từ Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng… cho tới Nguyễn Phú Trọng, chỉ là những kẻ ngu muội và có tầm nhìn ngắn hơn nhiều; nên dân tộc này đã phải trải qua một cuộc chiến huynh đệ tương tàn và cho tới bây giờ VN vẫn là một nước nghèo, tụt hậu lại bị nằm trong cái vòng kềm tỏa của Trung Quốc.
Thời gian đã chứng minh cho họ chọn đi theo Liên Xô là sai, và cũng đang chứng minh đi theo Trung Cộng là chỉ từ thiệt thòi đến mất nước. Mất nước thì liệu có còn giữ được chế độ?
45 năm đã qua rồi. Liệu đến bao giờ thì những người lãnh đạo đảng cộng sản VN hiểu ra rằng đã đến lúc thức tỉnh, tự suy nghĩ bằng cái đầu độc lập của mình, lựa chọn con đường đúng mà đi, chọn bạn tốt mà chơi trước khi quá muộn? Với thói quen dựa dẫm, đặt quyền lợi của đảng lên trên quyền lợi của đất nước, dân tộc, lại sợ hãi mọi sự thay đổi, có thể thấy rằng câu trả lời là không, họ chỉ cố sống cố chết bám chặt quyền lực mà thôi.
Viết lại lịch sử, do đó, là trách nhiệm của người dân, và chỉ của người dân, không trông chờ vào bất cứ sự giúp đỡ từ bên ngoài hay sự thay đổi nào từ bên trên cả.