51 năm trước, có một gia đình ở tại Sài Gòn đã trưng dụng căn nhà của mình để cho những kẻ khát máu làm nơi ẩn náu và lên kế hoạch giết hại đồng bào mình. Thế rồi cuộc tàn sát ấy đã nổ ra, đồng bào bị giết la liệt, sự tang thương xảy ra mọi góc phố, mọi con hẻm. Thế nhưng kẻ đó- người chủ nhà ấy vẫn không nhận ra mình đã gián tiếp làm cho đồng bào đau thương mất mát. Thế rồi 6 năm sau, kẻ khủng bố ấy đã chiến thắng, và tất nhiên chủ căn nhà – ân nhân của đảng cũng được những kẻ hàm ơn mình ban phát “ân sủng”. Căn nhà đó đã được ban cho danh hiệu “di tích quốc gia” và gia đình họ được tiếng thơm “gia đình có công với cách mạng”.
Ngu muội đang sống trong xã hội tự do mà không hiểu giá trị của tự do nên giúp khủng bố, và dù cho đến thời đại internet họ cũng không nhận ra. Mãi cho đến khi thần chết chập chờn ghé đến hỏi thăm thì chủ nhà mới chợt phát hiện ra cái “ân sủng” ấy hóa ra là gông cùm đáng sợ. Cái danh hão “di tích quốc gia” ấy cuối cùng phục vụ cho ai? Chẳng phục vụ gì cho chủ nhà mà phục vụ cho mục đích khoe khoang chiến tích của đảng mà thôi. Một căn nhà ở vị trí đắc địa, chỉ cần cho thuê mặt bằng là đủ sống phè phỡn mà không cần lao động. Nếu bán căn nhà này đi thì có thể hốt được một núi tiền, khi đó chủ nhà có thể dùng tiền ấy đuổi thần chết đi xa. Ấy vậy mà chủ nhà đều không có quyền cho dù rất cần tiền.
Không biết người chủ căn nhà ấy họ có hiểu từ “ăn mía xả bã” hay không? Phần ngọt nhất của cây mía ai đã chiếm? Đảng. Còn phần bã mía khó nuốt kia ai đã phải ngậm nó? Chính chủ nhà. Nói thẳng ra là ông chủ quán Phở Bình đó đã và đang dùng cái miệng và bao tử của mình làm sọt rác cho đảng ăn mía xong rồi ném bã vào trong đó. Như chúng ta biết, đảng đã có chiến thắng nhưng ai phải đi tù dưới thời VNCH? Chủ nhà. Đảng đã có căn nhà đắc địa làm bia tưởng niệm phục vụ cho việc PR chiến tích của đảng, nhưng ai phải sống túng thiếu ngay trên căn nhà đắc địa có thể đẻ ra tiền đó? Chủ nhà. Vậy mà cho đến hôm nay, đã 51 năm sau ngày giúp đỡ đó, đảng vẫn còn buộc chủ nhà phải hy sinh đi căn nhà của mình. Nhà mang tiếng là của chủ, đất mang tiếng là của chủ nhưng quyền sử dụng là của đảng (giống kiểu “đất đai sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý”). Chủ nhà là ân nhân, đảng là kẻ hàm ơn, ấy vậy mà hôm nay chính ân nhân lại phải quỳ lạy kẻ hàm ơn ban cho mình những thứ vốn thuộc về mình. Không biết ông chủ quán Phở Bình kia có thấy chua chát không nhỉ?
Phải công nhận là, ông chủ Phở Bình đã đóng góp một phần cho cái chiến thắng của đảng. Sau chiến thắng ấy ông chủ tiệm phở này lại gồng mình chiến đấu với tử thần còn nhà cửa thì lại phục vụ cho đảng. Trong khi đó, trên thượng tầng chính trị của đảng này, bọn hàm ơn ông đã dùng những đồng tiền xương máu của dân trong đó có tiền thuế của ông để đi sang Ấn độ chơi bời, chơi chưa đã chúng lại “quá cảnh” sang Anh chơi tiếp. Chơi thỏa tích chúng lại mang đại dịch về nước đổ trên đầu nhân dân. Không biết ông chủ Phở Bình kia có nhận ra thực trạng như thế không? Không biết như thế đã đủ làm cho ông sáng mắt chưa nữa?