Khen nhau như thể bằng mười hại nhau

- Quảng Cáo -

Nguyễn Nam – (VNTB) – Tin chắc ngài thủ tướng khi gật đầu để bộ phận văn thư soạn thư khen ngợi cô giáo về bài thơ nào đó, ngài thủ tướng đã không buồn liếc qua bài thơ đăng báo ấy ra sao.
(https://thanhnien.vn/giao-duc/co-giao-lam-day-song-cong-dong-mang-voi-bai-tho-dac-biet-ve-dich-covid-19-1184146.html)

Bài báo trên Thanh Niên ghi nhận: Bài thơ đặc biệt về dịch Covid-19 viết cho học trò, ca ngợi đất nước trong cuộc chiến chống dịch Covid-19 của cô Chu Ngọc Thanh, giáo viên Trường THCS Hùng Vương (Gia Lai), khiến cộng đồng mạng xúc động, yêu thích.

Bài thơ đặc biệt về dịch Covid-19 của cô Thanh được chia sẻ trên hàng loạt Fanpage của cộng đồng giáo viên, học sinh cùng nhiều trang cá nhân. Trong đó, nhiều người cho biết đã chảy nước mắt khi đọc bài thơ.

Trên các diễn đàn, bài thơ cũng nhận được hàng loạt bình luận. Trong đó, cô Hương Thủy, một giáo viên tại Đắk Lắk, bình luận: “Cảm ơn cô về những dòng thơ hay đầy ý nghĩa nhân văn nói về dân tộc Việt Nam ta. Mình tự hào và hạnh phúc nhất được sinh sống trên đất nước mình”.

- Quảng Cáo -

Còn cô giáo Nhung Cao thì viết: “Đọc mà cảm động rơi cá nước mắt. Không biết nói sao chỉ biết cảm ơn đồng nghiệp đã thay lời muốn nói”.

Có lẽ bộ phận tham mưu về khen thưởng cho công việc tuyên truyền của Văn phòng Chính phủ chỉ đọc thoáng qua những nội dung tường thuật kể trên đã vội vã soạn văn thư trình thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, và ngài thủ tướng đã gật đầu mà không thử đọc qua bài thơ đó.

“Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã đọc và thấy rằng bài thơ phản ánh đúng thực trạng phòng, chống dịch Covid-19 của đất nước; thể hiện được niềm tin và tinh thần yêu nước nồng nàn; có ý nghĩa vận động toàn xã hội (trong học tập và sinh hoạt) cùng đoàn kết, chung sức, chung lòng thực hiện có hiệu quả kế hoạch phòng, chống dịch Covid-19 mà Đảng, Nhà nước, Chính phủ và Thủ tướng Chính phủ đang chỉ đạo và triển khai.

Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc ghi nhận, đánh giá cao và gửi lời cảm ơn cô giáo Chu Ngọc Thanh về bài thơ nói trên” – Trích văn thư số 1264/VPCP-KGVX, ngày 19-2-2020, phó chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ, Nguyễn Sỹ Hiệp ký.

Bài thơ có bốn câu mang nội dung cho thấy cô giáo đã đọc tin tức sai lệch đáng bất ngờ, và điều này dẫn tới hoài nghi về trình độ thực sự của một giáo viên cấp 2:

“Với con tàu đang khóc giữa đại dương
Mình mở cửa đón họ vào bến cảng
Chẳng phải bởi vì mình không lo dịch nạn
Mà chỉ là vì mình không thể thờ ơ”.

Trên thực tế là không hề có một con tàu nào “đang khóc giữa đại dương” vì nạn dịch virus corona như thế cập cảng Việt Nam.

Một bản tin trên tờ Lao Động hôm 18-2, viết: “Ngay sau khi có ý kiến của Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam về việc Quảng Ninh từ chối cho du khách và thủy thủ đoàn tàu Aida Vita (Italy) lên bờ tham quan các điểm du lịch trên bờ và vịnh Hạ Long do lo ngại dịch COVID-19, tỉnh Quảng Ninh đã rút kinh nghiệm và đang xây dựng các giải pháp đón siêu du thuyền quốc tế” – https://laodong.vn/xa-hoi/sau-khi-pho-thu-tuong-nhac-nho-quang-ninh-ban-bien-phap-don-tau-quoc-te-785168.ldo.

Trước đó, vào ngày 13-2, báo chí đưa tin: “UBND tỉnh Quảng Ninh vừa chấp thuận đề xuất của Sở Du lịch tỉnh này không cấp phép cập cảng đối với du thuyền Aida Vita (quốc tịch Italy) chở theo hơn 1.000 du khách cùng thủy thủ đoàn” – https://www.tienphong.vn/xa-hoi/quang-ninh-tu-choi-sieu-du-thuyen-cho-hon-1000-khach-1519114.tpo.

Du thuyền Aida Vita có 1.116 khách châu Âu (95% quốc tịch Đức, không có khách quốc tịch châu Á). Hải trình xuất phát từ Bali (Indonesia) ngày 17-1 qua 9 cảng (không có Trung Quốc, Hong Kong) trước khi dự kiến đến cảng tại thành phố Hạ Long ngày 13-2.

Nói thêm, hai câu kết của bài thơ cho thấy tác giả đang ra sức nịnh nọt Đảng như Tố Hữu hồi nào của “…Trái tim anh đó/ Rất chân thật, chia ba phần tươi đỏ/ Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều/ Phần cho thơ và phần để em yêu..”. Với cô giáo Chu Ngọc Thanh thì: “Đảng đã cho ta trái tim hồng rạng tỏa/ Vang vọng trong lòng hai tiếng gọi Việt Nam!”.

Nguyên văn bài thơ được đăng trên báo Thanh Niên như sau:

ĐẤT NƯỚC Ở TRONG TIM

(Yêu tặng đất nước tôi trong đại dịch Covid-19)

Đất nước mình bé nhỏ vậy thôi em
Nhưng làm được những điều phi thường lắm
Bởi hai tiếng nhân văn được cất vào sâu thẳm
Bởi vẫn giữ vẹn nguyên hai tiếng đồng bào.
Em thấy không ? Trong nỗi nhọc nhằn, vất vả, gian lao
Khi dịch bệnh hiểm nguy đang ngày càng lan rộng
Cả đất nước mình cùng đồng hành ra trận
Trên dưới một lòng chống dịch thoát nguy.
Với người láng giềng đang lúc lâm nguy
Đất nước mình không ngại ngần tiếp tế
Dù mình còn nghèo nhưng mình không thể
Nhắm mắt làm ngơ khi ai đó cơ hàn.
Với đồng bào mình ở vùng dịch nguy nan
Chính phủ đón về cách ly trong doanh trại
Bộ đội vào rừng chịu nắng dầm sương dãi
Để họ nghỉ ngơi nơi đầy đủ chiếu giường.
Với con tàu đang khóc giữa đại dương
Mình mở cửa đón họ vào bến cảng
Chẳng phải bởi vì mình không lo dịch nạn
Mà chỉ là vì mình không thể thờ ơ.
Thủ tướng phát lệnh rồi, em đã nghe rõ chưa
“Trong cuộc chiến này sẽ không có một ai bị để lại”
Chẳng có điều gì làm cho mình sợ hãi
Khi trong mỗi người nhân ái được gọi tên.
Từ mái trường này em sẽ lớn lên
Sẽ khắc trong tim bóng hình đất nước
Cô sẽ nối những nhịp cầu mơ ước
Để em vẽ hình Tổ quốc ở trong tim.
Nhớ nghe em, ta chẳng phải đi tìm
Một đất nước ở đâu xa để yêu hết cả
Đảng đã cho ta trái tim hồng rạng tỏa
Vang vọng trong lòng hai tiếng gọi Việt Nam!”.

- Quảng Cáo -

Chúng Tôi Mong Có Góp Ý Kiến Thêm Từ Quý Vị

Please enter your comment!
Please enter your name here