Tôi có một cô em, quen thân từ hồi Công Hùng – hiệp sĩ công nghệ thông tin còn sống. Hồi đó lão Gió còn ở nhà, hay kéo tôi về Linh Đàm chơi với Công Hùng và đám đệ tử lít nhít ở đó. Cô bé này là tình nguyện viên, chuyên giúp đỡ cho nhóm Nghị Lực Sống. Anh em chúng tôi gặp nhau lúc ấy cũng rất vui vẻ. Chủ yếu gắn bó với nhau là vì cái tình, cái nghĩa với các bạn bị khuyết tật ở đây.
Bẵng đi lâu rồi không liên lạc, hôm nay tự dưng tôi bị cô ấy nhắn tin “mắng” cho một trận. Số là ngày hôm nay xảy ra một vụ việc liên quan đến Đồng Tâm. Một tài khoản mang tên chị Nguyễn Thuý Hạnh mở ở VCB đã bị phong toả khi nhận hơn 500 triệu từ 700 người khắp cả nước để gửi phúng viếng ông Lê Đình Kình. Ngân hàng VCB ngoài việc thông báo tài khoản bị khoá do yêu cầu của “cơ quan chức năng” đã không đưa ra bất cứ giấy tờ gì thể hiện tính hợp pháp của quyết định này. Sự việc nhanh chóng bùng nổ và gây phẫn uất rất lớn trên cộng đồng mạng. Hàng loạt người đi rút tiền. Hàng trăm thẻ ATM VCB bị chủ thẻ bẻ gẫy. Hàng chục ngàn status phản đối và kêu gọi tẩy chay hành động vô nhân tính này của VCB. Tôi cũng là một trong những người ủng hộ việc tẩy chay này, nên đã bị cô em kia vốn là nhân viên của VCB nhắn tin “mắng”. Nguyên văn một đoạn chat là như thế này:
“Các khoản phong toả tiền là theo yêu cầu của bên CA
Ngân hàng biết deck gì mà bảo ăn cả tiền đám ma ạ
… Em chỉ nói để anh hiểu
Là ko có sự chỉ đạo nào trong nội bộ VCB
Mà trước giờ bất kì yêu cầu phong toả nào từ CA bọn em đều phải làm
Tiền còn nguyên trong tk
VCB có lấy mất đâu mà bảo bọn em dc lợi?…” – Hết trích.
Qua đoạn trao đổi ngắn này các bạn có thể hình dung ý của cô ấy là: chúng em làm theo lệnh thôi…
Vâng, làm theo lệnh. Đấy là điều hiển nhiên mà bất cứ ai nằm trong một hệ thống nào đó cũng phải tuân thủ. Nhưng cuộc đời lắm lúc không phải làm như vậy là đúng. Để tôi kể cho các bạn một câu chuyện như thế này.
Sau những năm tháng chiến tranh khốc liệt của thế chiến 2, từ những năm 1946 cho đến năm 1949, lực lượng quân đồng minh tại Đức đã bắt giữ và đưa ra toà án quốc tế xét xử 185 tội phạm chiến tranh. Trong số nghi phạm có 22 bộ trưởng và quan chức chính phủ, 43 tướng, 26 sĩ quan và binh lính, 56 sĩ quan SS, 39 thẩm phán và bác sĩ, trong đó có 5 bị cáo là phụ nữ. Các nghi phạm này được phân loại và chia thành 12 nhóm khác nhau để xét xử riêng rẽ. Ngày 9/12/1946 tại Nuremberg đã diễn ra phiên xét xử các bác sĩ từng phục vụ cho chế độ Đức quốc xã.
Đối mặt với các cáo buộc tội ác, các bác sĩ phát xít đã lập luận rằng, họ chỉ nghe theo lệnh của cấp trên. Tuy nhiên toà án quốc tế đã vạch mặt họ rằng, không có lệnh cưỡng ép cụ thể nào ép họ đi làm những việc tàn ác, cũng không có bác sĩ nào bị bức hại vì từ chối mệnh lệnh. Các bác sĩ phát xít này dường như được giáo dục tốt nhất, một số trong đó còn là nhà khoa học nổi tiếng. Viện cớ “tôi chỉ làm theo mệnh lệnh cấp trên” không đủ thuyết phục để biện minh cho tội ác tày trời của họ.
Kết quả là các bác sĩ này đều bị kết án hàng chục năm tù đầy. Có vài trường hợp tuy trốn thoát được một thời gian đầu, nhưng vẫn bị bắt lại sau đó. Cả cuộc đời còn lại của họ sống trong tù ngục, chui lủi, và sự phỉ nhổ của cả nhân loại.
Đó, “làm theo lệnh” là như vậy đó. Tôi muốn kể câu chuyện vừa rồi để không chỉ gửi đến những người có trách nhiệm ở VCB, mà còn đến cả những người lính ở ngành công an, ở bên quân đội… một thông điệp rằng: Bạn phải chịu trách nhiệm 100% về những hành vi mà bạn đã làm trong cuộc đời này. Nếu sau này có ai đó thoát được khỏi lưỡi gươm công lý thì cũng không thoát nổi cái mà người ta gọi là quả báo.
Tết đến rồi. 22 người Đồng Tâm bị bắt. Số tiền phúng viếng nếu đến tay gia đình là cho những người còn lại lo chuyện trong nhà. Nhà cửa bị nổ mìn phá tan hoang hết cả. Hãy thử nghĩ xem hàng bao nhiêu con người còn lại, toàn bà già trẻ con ở thôn Hoành sẽ sống như thế nào trong mấy ngày tết cổ truyền này. Ngăn chặn và tiếp tay ngăn chặn những tấm lòng hảo tâm để giúp cho họ trang trải cuộc sống ngay lúc khó khăn nhất này quả là một việc vô cùng tàn nhẫn. Đó có thể gọi là một tội ác.
Tội ác ấy rồi sau này mà bị phanh phui ra thì con cháu nhục ngàn đời không ngẩng mặt lên được. Vì mong ai rồi cũng bình an và hạnh phúc, nên tôi mới phải cảnh báo cho các bạn bằng câu chuyện ghê gớm đó.
Tôi yêu bạn
Tôi xin lỗi bạn
Hãy tha thứ cho tôi
Cảm ơn bạn
Yêu thương tất cả
Đêm ngày 23 tháng Chạp năm Kỷ Hợi