Tập Cận Bình hoàng đế muốn để lại cho sử sách Trung Hoa biên cương mới của Trung Quốc là đường lưỡi bò. Đây là chính sách không lùi bước của Tập. Cho nên chưa bao giờ như lúc này Tập hành động mạnh mẽ đến như vậy về đường lưỡi bò.
Về mặt truyền thông – biên giới Trung Quốc khắp mọi nơi được vẽ thêm đường lưỡi bò: Trên bản đồ, trong sách giáo khoa, trên hộ chiếu, trong phim ảnh, trong mọi ấn phẩm và đồ vật…, thậm chí ngay cả tại cuộc duyệt binh – lãnh thổ Trung Quốc được nối dài bằng đường lưỡi bò.
Về thực địa, Tập cho xây đảo nhân tạo. Tập đặt căn cứ quân sự ở Hoàng Sa và trên đảo nhân tạo ở Trường Sa. Đưa người ra sinh sống và du lịch ở Hoàng Sa và Trường Sa. Đuổi Việt Nam, Philippines, Malaysia ra khỏi đường lưỡi bò. Khống chế, kiểm soát toàn bộ vùng biển đường lưỡi bò. Trên thực tế, khi mà ngư dân Việt Nam, Philippines, Malaysia không được đánh cá ở trong đường lưỡi bò thì đó là sự khẳng định chủ quyền thực tế của Trung Quốc.
Với việc Trung Quốc ngăn cản Việt Nam khai thác dầu trong vùng đặc quyền kinh tế ở Bãi Tư Chính, đưa tàu Địa chất 8 ra khảo sát ở Bãi Tư Chính, tuyên bố Bãi Tư Chính là của Trung Quốc – Tập đã thành công tiến xa thêm một bước trên con đường mở rộng biên giới mới của Trung Quốc đúng bằng biên giới đường lưới bò.
Cần thiết phải lưu ý rằng, trong khi ở Biển Hoa Đông, tuy tuyên bố đảo Senkaku (Điếu ngư đài) là của Trung Quốc, nhưng Tập không dám vẽ đường biên cương mới. Đó là sự khác biệt giữa Nhật Bản và các nước Đông Nam Á.
Mở rộng lãnh thổ Trung Quốc bằng đường lưỡi bò là mở rộng lãnh thổ thực. Còn mở rộng quyền lực bằng “một vành đai một con đường” là mở rộng quyền lực mềm. Đó là hai mục tiêu rất quan trọng và thực tế của Tập Cận Bình nhằm đạt được hai mục tiêu khác nữa: Một là, biến Trung Quốc thành cường quốc số 1 thống trị thế giới; Hai là, gom trọn uy tín, loại bỏ các đối thủ chính trị, thâu tóm quyền lực tuyệt đối.
Đường lưỡi bò là mục tiêu đá tảng số 1 của Tập Cận Bình nhằm phục vụ cho hai mục tiêu lịch sử của Tập: Quyền lợi quốc gia và danh vọng cá nhân.
Bởi thế, Việt Nam phải hành động cương quyết, cắt đứt đường lưỡi bò tham lam vô độ của Tập. Cùng trên hai mặt trận, truyền thông và thực địa.
Về mặt truyền thông, Nhà nước phải tức thì đưa ra các nghị định – và đúng hơn nữa là các luật mới – về đường lưỡi bò. Tình trạng khẩn cấp phải có những bộ luật khẩn cấp. Đó là điều đương nhiên. Trong đó, đến mức cho phép bỏ tù những người vi phạm. Chẳng hạn sau đây là vài đề nghị phác hoạ.
Không cho bất kỳ ai nhập khẩu vào Việt Nam bất cứ thứ gì có đường lưỡi bò. Phải thiêu huỷ tức thì, tại chỗ mọi thứ chứa đựng đường lưỡi bò khi phát hiện.
Xử phạt bao gồm cả bỏ tù: Người nhập khẩu và người kiểm duyệt.
Với công dân Trung Quốc: từ chối nhập cảnh khi mang bất cứ thứ gì có đường lưỡi bò, bao gồm cả hộ chiếu có in hình lưỡi bò, vì xâm phạm chủ quyền Việt Nam.
Nếu công dân Trung Quốc sau khi đã nhập cảnh, lại mang đồ vật hình lưỡi bò, thì tiêu huỷ, phạt nặng tiền, bỏ tù ngắn hạn rồi trục xuất.
Những điều vừa nêu chỉ là thí dụ. Bộ luật về đường lưỡi bò ra đời kịp thời sẽ cho phép đối phó hiệu quả với các hành động xâm phạm chủ quyền từ Trung Quốc.
Không phải cực đoan, mà trước hành động xâm lược lãnh thổ không khoan nhượng của Tập Cận Bình thì Việt Nam phải có đối sách cương quyết. Nếu không sẽ mất thêm biển đảo cho Tập.
“Mềm dẻo” đến nỗi không dám gọi đích danh quân xâm lược Trung Quốc chỉ là vỏ bọc của những kẻ khiếp sợ.
Đây là thời điểm Đất Nước cần những nhà lãnh đạo trí tuệ và dũng mãnh./.
Leave a Comment