Nói vậy tưởng như đang đùa một cách vô trí. Nhưng sự thật, Cộng sản không chết vì ngoại xâm bởi chủ trương quốc tế hóa Cộng sản của họ đang mang kẻ ngoại xâm về nhà. Và họ càng không chết, rất khó chết bởi các lực lượng nhân dân manh mún nổi dậy bởi hiện tại, họ đã quá khôn sau nhiều vụ sụp đổ của các khối Cộng sản phương Tây, trong đó nổi cộm là Liên Xô. Chính vì vậy, họ thừa thủ đoạn và sự tàn nhẫn để triệt tiêu bất kì nhóm nhân dân nào có ý định nổi dậy, cho dù là tắm máu như Thiên An Môn. Nhưng, có một thứ đang giết Cộng sản rất nhanh và họ phải chết vì nó, đó là Rác!
Chưa bao giờ Việt Nam nhiều rác như hiện nay, rác có mặt khắp mọi nơi, từ đường phố đến công xưởng, từ nhà dân đến cơ quan làm việc, từ rừng núi cho tới sông biển, thậm chí rác vào cả trong chùa chiền miếu mạo, rác vào tận não trạng cùa con người. Và, rác vào tận đầu não của đảng Cộng sản Việt Nam. Một khi rác đủ mạnh, đủ cường độ áp đảo sự sống, chắc chắn, nó sẽ đè chết Cộng sản.
Đương nhiên đây không phải là một ẩn dụ, thử nghĩ, sau hơn nửa thế kỉ tồn tại, người Cộng sản Việt Nam đã mang thứ gì về cho quốc gia, dân tộc? Đó là các cơ xưởng vốn đã hết hạn sử dụng hoặc hết thời, đã thành rác của nhân loại và người ta cần tìm những bãi rác đề bỏ nó. Thay vì phải trả tiền bãi rác, Trung Quốc đã bán cho Việt Nam với giá cao ngất. Các nhà máy nhiệt điện, nhà máy cán thép, nhà máy chế biến thức ăn gia súc, nhà máy chế biến nhựa, thậm chí cả những nhà máy chế biến điện năng lượng sạch cũng đều là những thứ hàng đểu, hàng bỏ đi của Trung Quốc nhưng được mua với giá cao ngất.
Chưa hết, đảng đã bỏ ra hàng ngàn tỉ đồng để mua một đống rác nằm chiếm hết không gian thủ đô có tên đường sắt Cát linh – Hà Đông. Đống rác này vừa khủng khiếp vừa trêu ngươi, thách thức nhân dân.
Thực phẩm hạng B, hạng C, đây là những thuật ngữ rất mới của thời đại, nó ám chỉ những loại rau, củ, quả, thịt, gạo và các nhu yếu phẩm, lương thực không có xuất xứ rõ ràng và cũng không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm từ Trung Quốc nhập sang Việt Nam trong thời gian gần đây mà hậu quả sau khi dùng nó thì chắc ai cũng biết.
Nhưng, rác cụ thể, ở đây là những bãi rác. Hiếm có đất nước nào, chủ nghĩa nào, hệ thống lãnh đạo nào lại đưa đất nước, đưa quê hương từ một đất nước thơ mộng, rừng vàng biển bạc, sông hồ trong trẻo, cây xanh bạt ngàn, chim muông, thú rừng đủ chủng loại… đến chỗ tàn tạ, rừng núi khô cằn, trơ trọi đồi trọc, muông thú tan tác sợ hãi và tuyệt diệt, những dòng sông rác hiện hồn và đi đâu cũng gặp rác. Những núi rác hiện ra giữa tầm mắt, hiện ra giữa đời sống và mùi hôi thối của nó đi vào cả chiêm bao. Sự thật là vậy, không có nơi nào là không có rác. Rác chất ngộp cả đời sống. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa thế kỉ, từ một quốc gia nguyên sơ, gần gũi với thiên nhiên nay đã thành một bãi rác khổng lồ!
Đó chỉ mới là rác bên ngoài, còn có thêm rác tư tưởng, rác hệ thống thì không còn gì để nói thêm. Sau gần nửa thế kỉ cai trị cả hai miền đất nước, người Cộng sản đã kịp làm cho người dân biết sợ đói, sợ không có áo quần mặc và sợ không có chỗ để ở. Và kinh nghiệm xếp hàng rồng rắn, chen lấn để tranh nhau từng miếng ăn, lít dầu lửa, lát thịt, lát cá hay chiếc lốp xe đạp, cái bình thủy, cân đường… Đã làm con người trở nên mụ mị, mệt mỏi và hung dữ, miếng ăn trở thành chân lý, lẽ sống. Người ta bất chấp, đạp lên thân phận đồng loại để có được miếng ăn. Và khi chủ nghĩa thực dụng đã lên đến đỉnh điểm của nó, khi miếng ăn trở thành chân lý, thì mọi thứ suy nghĩ hay suy tư về thân phận quốc gia, dân tộc chỉ là thứ của rởm, không gần với chân lý thời đại Cộng sản.
Chính vì vậy, người ta sẵn sàng giết người thân, ruột thịt chỉ vì vài ba tấc đất, người ta sẵn sàng bỏ ra hàng đống tiền để được hò hét, cổ vũ cho bóng đá, thậm chí bỏ cả tính mạng và danh dự để hò hét, xuống đường vì bóng đá… Nhưng người ta không dám hoặc rất đắn đo khi bỏ ra vài chục ngàn đồng giúp cho một ai đó nghèo khổ, người ta càng tránh né và chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xuống đường để kêu gọi, thị uy nhằm bảo vệ quốc gia, dân tộc trước nạn xâm lăng. Không, tuyệt đối không! Bởi việc giúp cho ai đó vài chục ngàn có thể mất đi bữa cà phê buổi sáng để vừa nhâm nhi vừa bàn về chuyện trận bóng tối qua hoặc khoe mẽ chiếc vé vào sân. Đó không phải là rác tư duy, rác tư tưởng thì là gì?!
Nhưng nếu như rác của người dân nguy hiểm một thì rác cán bộ nguy hiểm đến trăm, ngàn, thậm chí hàng triệu. Một bà Bộ trưởng y tế đã toa rập với người thân để bán hàng triệu viên thuốc giả, mang về hàng núi tiền cho gia đình, họ hàng bà ta và hậu quả của việc này là nhân dân nghèo khổ phải oằn lưng bỏ tiền ra mua những thứ rác rưởi của những kẻ rác rưởi lừa bán và nhận lấy cái chết đau đớn. Nạn tham nhũng, nạn chạy bằng giả, thậm chí hôm nay có cả những con người giả mạo vào ngồi trong hệ thống công quyền cũng là một thứ rác làm cho môi trường xã hội trở nên ô nhiễm, hôi thối và bệnh hoạn.
Đó là chưa nói đến một loại rác khác, rác đạo đức. Chưa bao giờ đạo đức của người Việt, đặc biệt là đạo đức của giới quan chức Việt trở nên rác rưởi như bây giờ. Hễ cứ ngồi ghế cao, ngồi ghế lãnh đạo thì nghĩ ngay đến chuyện hưởng thụ và dâm đãng, nghĩ ngay đến cái đùi non của các em thư ký, thuộc cấp, bị ngay chứng rửng mỡ. Sự dâm loạn trong giới quan chức Việt Nam đã nhanh chóng đẩy đất nước thành một cái nhà nghỉ, nhà chứa khổng lồ. Các giá trị về gia đình bị phá vỡ không thương tiếc bởi không ai khác là chính các quan chức và thêm một phần là các thầy chùa nón cối đã gieo rắc. Sự dâm đãng đến mất cả nhân tính của giới cán bộ, giới thầy chùa đã gây nên những xáo động khôn lường trong đất nước, xã hội. Đẩy đất nước, xã hội đến chỗ loạn luân và bẩn thỉu. Đây không phải là rác thì là gì?!
Và, có một thứ qui luật rất dễ hiểu, con người không thể sống chung với rác, con người không thể tôn trọng rác và càng không thể tôn sùng rác. Anh đến nhà tôi, anh mang theo một bịch rác, tôi có thể chấp nhận cho anh ngồi nói chuyện nhưng anh phải để bịch rác ngoài đường. Nhưng anh vẫn khăng khăng mang bịch rác vào nhà, có thể, lần đầu (mà cũng là duy nhất) tôi tôn trọng lựa chọn của anh vì nghĩ rằng anh giấu của trong đó nên sợ mất. Nhưng lần hai thì tuyệt đối không được vào, nếu anh cứ đòi mang rác vào nhà tôi, chứng tỏ anh cũng là rác rưởi. Và một khi anh rác rưởi thì tôi không tiếp anh!
Sự biến chất của phần đông, phải nói là quá đông của các đảng viên Cộng sản, cho đến lúc này, vô hình trung họ đang tự cộng hưởng với các bãi rác xã hội, rác môi trường để đi đến một kết cục chắc không cần phải bàn luận thêm. Họ sẽ chết vì rác, không có gì khác!
Leave a Comment