Đã không dưới một lần cụ Tổng thốt lên lời đau xót khi đưa các đồng chí của mình vào lò. Xem ra việc đưa những tên giặc nội xâm vào lò là sự bất đắc dĩ.
Không ít người xúc động vì tấm lòng nhân đạo, nhân văn của cụ. Tôi cũng xúc động nhưng lại xót xa cho cái tầm của một chính khách, một nguyên thủ ở xứ ta. Tham nhũng được xác định là giặc, một thứ giặc tàn phá khủng khiếp hơn cả giặc ngoại xâm: tàn phá tài nguyên, tàn phá môi trường, thôn tính đất đai, rút kiệt ngân sách, hút kiệt sức dân, đẩy đất nước vào nợ nần chồng chất, kể cả bán đất nước cho giặc. Nhân đạo với giặc là vô nhân đạo với đất nước và nhân dân.
Tôi và nhiều người nhiệt liệt ủng hộ sự nghiệp đốt lò của cụ. Mỗi cây củi mục, đúng hơn là sâu bọ, bị mang ra xét xử là niềm vui không kể xiết chứ chẳng đau với xót gì cho loài giặc đó. Điều tôi mong đợi lâu nay ở cụ là sự nghiệp đốt lò của cụ hoàn vì dân vì nước.
Nhưng tại sao không thấy cụ nói một lời nào đau xót cho dân cho nước mà chỉ thể hiện đau xót trước các đồng chí của cụ khi bất đắc dĩ biến các đồng chí thành củi? Cụ vì dân vì nước hay chỉ vì Đảng của cụ?
Bất đắc dĩ đưa đồng chí vào lò chỉ vì sợ dân loạn mà mất đảng chăng? Cụ cũng biết đảng tham nhũng là tự sát, nhưng tại sao không hiểu sâu xa hơn rằng, muốn cứu đảng hãy cứu dân cứu nước trước?
Cụ nói “còn đảng còn mình” là đúng nhưng đúng một cách cục bộ, ích kỉ. Cụ phải nói sâu sắc hơn, toàn diện hơn rằng “còn dân, còn nước mới còn đảng”.
Nói thật với cụ, khi nào người đứng đầu còn tỏ ra đau xót với giặc tham nhũng thì tham nhũng còn gia tăng. Bởi lòng nhân đạo, nhân văn đặt không đúng chỗ thì lòng nhân đạo, nhân văn đó chính là nơi nuôi dưỡng, chở che cho kẻ tham nhũng.
Thành thật xin lỗi cụ. Mỗi lần nghe cụ thốt lên lời đau xót trước đồng chí của cụ thì tôi còn đau xót gấp bội lần. Nhưng tôi không đau xót cho các đồng chí sâu bọ đó. Nếu cho tôi thanh thượng phương bảo kiếm, tôi chém chúng không thương tiếc, như Bao Công lạnh lùng chém đầu cả con cháu của vua vậy. Tôi đau xót vì nhân dân và đất nước đang là nạn nhân của giặc tham nhũng. Và thật sự đau xót khi không thấy nhân dân và đất nước ở trong trái tim của cụ vì các đồng chí và đảng đã chiếm chỗ hết rồi.
Chu Mộng Long
*Quí vị tham khảo thêm bài viết của tác giả Trần Thị Sánh, xin đa tạ.
ĐAU XÓT VÀ ĐẮT GIÁ ĐẾN BAO GIỜ?
Đau xót và đắt giá đến bao giờ?
Vừa rồi xem tivi, nghe “người đốt lò”, bạn đồng môn Văn Khoa của mình (học cùng khoa, cùng môn học và cùng thầy cô giáo) đọc bài bế mạc Hội nghị lần thứ 11 buồn buồn như muốn khóc mà thương cụ quá…Hơn 70 cán bộ cao cấp thuộc diện Trung ương quản lý và 7 tổ chức Đảng bị kỷ luật, truy tố, nhiều “đồng chí đảng viên ưu tú” bị đuổi ra khỏi Đảng.
Theo cụ: “Thật đau xót, nhưng không thể không làm, không có cách nào khác. Tất cả là vì sự nghiệp chung của Đảng, của đất nước, của nhân dân. Đây là bài học sâu sắc, bài học đắt giá cho tất cả chúng ta.”
Mình thiển nghĩ: Hội nghị TU nào cũng đau xót và liên tục rút ra bài học sâu sắc và đắt giá. Hội nghị sau lại đau xót và đắt giá hơn hội nghị trước trong khi tham nhũng không giảm mà ngày càng phát triển tràn lan và trắng trợn, tràn cả vào chùa chiền và các cơ quan Đảng…
Năm nay cụ đã 75 tuổi, sức đã yếu, tóc đã bạc trắng. Tuổi này lẽ ra cụ phải được nghỉ ngơi, đánh cờ, làm thơ, tán ngẫu, vậy mà cụ vẫn phải lo việc nước, việc dân, vẫn phải gánh vác giang sơn. Vậy các đồng chí đảng viên ưu tú, các đồng chí đi trước dân để cụ đau xót và rút ra bài học đắt giá đến bao giờ đây?