Truyện ngụ ngôn kể rằng một ngày kia thú vật trong rừng tập hợp lại với nhau để… tâm sự.
Chúng nêu lên câu hỏi là trong mọi loài chúng sợ con gì nhất. Rất nhiều đều nói là chúng sợ rắn vì nọc rất độc, sợ cá sấu vì có cái miệng rộng hoác với hàm răng khủng khiếp, sợ beo vì beo vừa dữ vừa leo cây giỏi không biết đâu mà trốn,… nhưng hầu như tất cả đều sợ nhất là cọp và sư tử vì vừa mạnh vừa dữ.
Đến lượt cọp và sự tử được hỏi là chúng sợ con gì thì cả hai cùng nhìn nhau và cùng nói là chúng sợ nhất là… con người, bởi vì con người tuy không khoẻ bằng cọp và sư tử nhưng có trí khôn và có thêm vũ khí giết được muôn loài.
Cọp và sư tử vừa nói xong thì nghe có tiếng cười khẩy. Mọi thú cùng quay về hướng đó. Thì ra là tiếng của con hồ ly.
Hồ ly nói: “Con người tuy thông minh lợi hại nhưng cũng không đáng sợ, hồ ly không sợ cọp và sư tử… hồ ly chỉ sợ nhất là… hồ ly!”
Truyện ngụ ngôn là thế.
Quả thật, trời sinh ra muôn thú, loài nọ ăn thịt loài kia để sinh tồn trong cái gọi là dây chuyền thực phẩm. Cọp và sư tử là hai loài mạnh bạo nhất, chúng giết thỏ giết nai nhưng chẳng bao giờ giết nhau. Hồ ly là loài cáo khôn lanh, khéo lẩn trốn nên chẳng sợ gì sư tử. Trốn sư tử chẳng khó khăn gì. Nhưng hồ ly sợ nhất là chính những con hồ ly khác bởi vì là cùng loài, chúng thấu hiểu nhau, nơi ăn chốn ở, hiểu cái gian xảo của nhau, nên khi xảy ra giành giựt thì không còn biết đường đâu mà tránh nhau. Chỉ có chết!
Truyện ngụ ngôn thật là thâm thúy.
Áp dụng vào đời lại càng thấy thâm thúy hơn, nhất là dưới xã hội chủ nghĩa.
Người đời vẫn thường ví cộng sản với loài cáo, hồ ly, quả không sai. Loài vật này tượng trưng cho sự gian xảo, mưu mô và ác độc. Nhất là khi chính những con hồ ly đó lại chính gốc là con người thì ý nghĩa của mọi tính từ không tốt nơi chúng càng tăng lên gấp bội.
Một trong những nét tàn độc nơi cộng sản mà ngay cả hồ ly cũng không có nổi là thói “khủng bố”. Đây là một vũ khí vô cùng tàn độc mà cộng sản luôn sử dụng từ khi chúng được sinh ra. Vì quen sử dụng nên chúng biết rất rõ khủng bố là vũ khí lợi hại, tàn độc, xấu xa cho nên để vu tội cho những người mà chúng không ưa (ngay cả những đồng chí của chúng), chúng luôn gọi họ là khủng bố. Và vì ngày tàn đã sắp đến, cộng sản nhìn tứ bề đâu đâu cũng thấy kẻ thù cho nên ai chúng cũng gọi là khủng bố. Trong khi sự thật thì chính chúng mới là những kẻ khủng bố thật sự và tàn độc nhất.
Ông Châu Văn Khảm là một đảng viên Việt Tân. Ông là một chiến hữu của tôi. Tôi quen biết và làm việc với ông đã nhiều năm. Trước ông Khảm, tôi, cùng với nhiều đảng viên Việt Tân khác, cũng đã hân hạnh được cộng sản tặng cho danh hiệu khủng bố. Nhiều lúc chúng tôi đã bảo nhau rằng ngày nào còn cộng sản thì chắc các chữ “khủng bố” hay “phản động” sẽ không còn ý nghiã nguyên thủy của chúng nữa. Hiện nay nhiều nhà hoạt động dân chủ đang hãnh diện tự nhận mình là “phản động”!
Chiến hữu Châu Văn Khảm của tôi, từ gốc gác, từ mẹ già, vợ con, gia đình gia giáo hoà thuận, từ tướng đi, từ lời ăn tiếng nói, cách cư xử với người thân, bạn bè anh em chiến hữu… thật là một người thật thà hiền lành, chưa bao giờ biết nặng lời với ai. Anh thích làm vườn và giỏi làm vườn, nhưng tôi không tưởng tượng ra được việc Anh giết nổi một con giun, con dế.
Vậy mà Anh cũng bị cộng sản gọi là khủng bố! Anh khủng bố bằng cái gì? Chẳng lẽ “chửi cho chết à?” Mà đó cũng là điều Anh không biết làm.
Anh là một người vượt biên tị nạn. Đến Úc, vợ chồng Anh vất vả làm lụng nuôi mẹ già và các con nên người. Là người làm ăn thành đạt nhưng không thể an phận nhìn đất nước điêu linh, Anh đã tham gia Đảng Việt Tân để góp một bàn tay xây dựng đất nước theo chủ trương bất bạo động của Tổ Chức. Với một khối óc, với tình yêu nước thiết tha, với hai bàn tay không, Anh đã về để được tận mắt thẩm định tình hình đất nước.
Chỉ thế thôi, và Anh bị cộng sản kết tội khủng bố và âm mưu lật đổ!
Thử hỏi cái tập thể 4 triệu người, mà đại đa số từ dưới lên trên đã bị “Đảng Trưởng” phê bình là đã “diễn biến hoà bình” (nôm na là hết còn tin vào chủ nghĩa cộng sản) đang sống phập phồng lo sợ, nhìn đâu chung quanh trong cái đại khối gần 100 triệu người dân Việt cũng toàn thấy kẻ thù, thấy ai cũng vu là khủng bố thì liệu còn tồn tại được bao lâu nữa?
Hồ ly sống ở thời đại này chắc đã phải đổi ý kiến, chắc không còn “sợ nhất là hồ ly” nữa!?